Hai người uống canh xong, Hứa Giai Ninh thu dọn vỏ hộp để vào một góc, cô lấy ra hai chai nước, đưa cho Cố Tiêu một chai.
Thực ra đây cũng không phải nước khoáng bình thường, Hứa Giai Ninh phát hiện ra chỗ tốt của linh thủy nhưng để tiết kiệm cô pha loãng nó với nước bình thường, như vậy khi uống vào tinh thần lực vẫn chậm chãi hồi phục lại có thể tiết kiệm được linh thủy.
Hơn nữa cơ thể Cố Tiêu bây giờ còn rất yếu, có thể dùng linh thủy để chậm chãi hồi phục, thế nhưng công năng của nó quá mức bá đạo, lần trước cô phải vào nhà vệ sinh ba lần mới thải hết độc tố, với cơ thể hiện tại của Cố Tiêu chắc chắn sẽ không chịu nổi. Uống linh thủy được pha loãng sẽ tốt cho hắn hơn.
Cố Tiêu vặn nắp chai uống mấy ngụm rồi âm thầm cảm nhận, hắn hoài nghi không sai, thứ nước này mỗi lần uống vào đều có thể chậm chãi chữa trị thân thể rách nát của hắn.
Nếu không một cơ thể bị thương nặng cả tuần, lại bị bỏ đói mấy ngày liên tiếp chắc chắn không thể hồi phục nhanh như vậy được.
Một lúc lâu sau. Hứa Giai Ninh nhắm mắt, cảm nhận được dị năng tiêu hao đã gần như hồi phục. Cô quyết định chữa trị sớm cho hắn, cũng không thể tiếp tục ở mãi nơi này được.
“Cố Tiêu, Dị năng của tôi đã hồi phục tốt rồi, giờ tôi chữa trị tiếp cho anh nhé.”
Cố Tiêu ngước mắt nhìn Hứa Giai Ninh, trầm mặc giây lát, hồi lâu sau hắn khẽ nói: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Hứa Giai Ninh tiến lại gần ngồi xuống trước mặt Cố Tiêu. Cô hơi do dự rồi ngại ngùng nhìn hắn.
“Anh…cởϊ áσ ra được không?”
Cố Tiêu hơi cứng người trong giây lát rồi thả lỏng ngay sau đó, hắn vươn tay cởϊ áσ ngoài, lộ ra áo thun màu đen bên trong, nhìn cô ý hỏi “Phải cởi hết sao?”
Cái gì ấy nhỉ. Lời thoại này sao nghe kỳ cục thế.
Hứa Giai Ninh hơi đỏ mặt, gãi đầu, “Ừ phải tiếp xúc trực tiếp với vết thương...”
Cố Tiêu không chút do dự lột áo thun ra. Dáng người cường tráng rắn chắc không thể nghi ngờ đều được triển lộ ra hết, dù không nói lời nào mà chỉ ngồi đó cũng làm cho người ta có cảm giác áp bách rất lớn.
Hứa Giai Ninh nhìn mấy khối cơ ngực và cơ bụng chỉnh tề của hắn đập thẳng vào mắt xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, cô cụp mắt không dám nhìn lung tung, run rẩy khẽ vươn tay ra chạm vào phần hơi sưng đỏ bên mạn sườn hắn.
Cố Tiêu trợn mắt nhìn ánh sáng trắng lóe ra từ ngón tay cô, trực tiếp đi vào cơ thể hắn. Lập tức đau nhức ở đó giống như được một cỗ năng lượng ấm áp bao lấy nhẹ nhàng xoa dịu.
Một hồi lâu, Hứa Giai Ninh thu tay lại, vuốt mồ hôi trên trán, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, cô uống mấy ngụm nước rồi tiếp tục chữa trị.
Cố Tiêu cúi đầu nhìn, chỗ sưng đỏ đã trở lại bình thường, hắn thử ngồi thẳng người dậy, đau đớn đã hoàn toàn biến mất. Thật thần kỳ…
“Gãy bốn cái xương sườn, chân lại bị thương nặng, chưa kể đến các vết thương lớn nhỏ khắp nơi trên cơ thể, vậy mà anh còn có thể gϊếŧ chết hai con tang thi kia, anh làm thế nào được vậy?”
Cố Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn cô, Dường như Hứa Giai Ninh chỉ buột miệng cảm thán, cũng không phải muốn hắn trả lời. Cố Tiêu im lặng không lên tiếng.
“Anh quay lưng lại, tôi xem phần lưng bị cánh cửa đè vào của anh nào.” Hứa Giai Ninh khẽ vuốt mồ hôi, Dị năng tiêu hao quá nhanh khiến cô hơi chậm chạp lại.
Cố Tiêu ngẩng phắt lên nhìn cô, ánh mắt càng thêm tăm tối. Chỉ trong chớp mắt hắn hơi cúi đầu, khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt, nghe lời cô ngoan ngoãn xoay lưng lại, lộ ra tấm lưng bầm tím, xây xát, đầy vết thương có nặng có nhẹ.
Hứa Giai Ninh nhíu mày quan sát lưng hắn, thở dài một tiếng, nhận mệnh vươn tay ra tiếp tục rót dị năng lên đầu ngón tay.
Cuối cùng các vết thương trên cơ thể Cố Tiêu đã gần như tiêu biến hết, chỉ còn vài vết xây xát nho nhỏ.
Hứa Giai Ninh thở ra một hơi, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, hơi thở cực kỳ hỗn loạn.
Hứa Giai Ninh ngừng lại một chút, cô uống mấy ngụm nước để hồi phục trạng thái choáng váng do tiêu hao dị năng quá độ rồi nói với hắn: “Về cơ bản các vết thương nặng đã được chữa trị tốt rồi. Để cẩn thận, tôi sẽ kiểm tra lại cơ thể anh một lần nữa.”
Nói xong, cô vươn tay ra định chạm vào hắn thì đột nhiên Cố Tiêu trở tay tóm chặt lấy cổ tay cô khóa lại, tay còn lại của hắn trong nháy mắt nhấc lên bóp chặt cổ cô, ánh mắt hắn u ám, lạnh lẽo, đôi đồng tử tối đen nhìn cô chằm chằm như rắn độc đang quan sát con mồi, hắn lạnh lùng phun ra từng chữ: “Cô là ai?”
Cổ Hứa Giai Ninh bị hắn bóp chặt, thiếu dưỡng khí khiến hô hấp của cô càng thêm khó khăn, đầu óc lại bắt đầu choáng váng, theo bản năng Hứa Giai Ninh giãy giụa muốn thoát ra lại bị hắn bóp chặt hơn, cô vội vàng vươn cái tay vẫn còn đang được tự do lên ý đồ muốn gỡ tay hắn xuống, thế nhưng bàn tay hắn cứng như gọng kìm khiến Hứa Giai Ninh không cách nào thoát được.
Nước mắt sinh lý chảy ra hai bên khóe mắt, chóp mũi cũng đỏ lên, cô hơi há miệng cố gắng đấu tranh cho mình thêm chút dưỡng khí, trừng mắt nhìn hắn, vươn tay chỉ chỉ cổ mình ra hiệu.
Đôi mắt lạnh như băng của Cố Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn hơi nới lỏng một biên độ nhỏ để cô hít thở được nhưng vẫn giữ chắc lực đạo có thể bẻ gãy cổ cô bất cứ lúc nào.
“Nói!”
“Tôi là Hứa Giai Ninh, không phải đã nói với anh rồi sao.” Hứa Giai Ninh khó nhọc hít thở, tiếng nói cũng bắt đầu khàn đi.
“Cô biết cái tôi hỏi không phải là tên cô mà.” Cố Tiêu hơi siết chặt tay, chăm chú quan sát biểu cảm của Hứa Giai Ninh. “Cô cố ý tiếp cận tôi, nói đi, cô có mục đích gì? Vì sao phải cứu tôi?”
“Con mẹ nó. Anh bị chứng vọng tưởng bị hại đấy à?” Hứa Giai Ninh cũng tức đến điên rồi, cô bất chấp bàn tay có thể bẻ gãy cổ mình bật cứ lúc nào, trừng mắt hét lên.
“Cô biết không, lời nói, hành động của cô có rất nhiều sơ hở, hình như tôi chưa hề nói vết thương sau lưng tôi là do bị cánh cửa đổ ập vào đi.”
Đồng tử của Hứa Giai Ninh khẽ run lên, cô trợn mắt nhìn hắn.
“Hơn nữa, cô giống như có chuẩn bị mà đến, cô biết trước mạt thế sẽ sảy ra đúng không?”
Hứa Giai Ninh nuốt nước bọt, chột dạ tránh tầm mắt của hắn.
“Nói đi, thân phận thật sự của cô?”