Chương 4

Kết cục cuối cùng nữ chính muốn thành thân với Thái tử, Bùi Vấn An nghe tin như thế quá đỗi tức giận trực tiếp đầu quân vào nước địch làm phản. Cuối cùng chưa kịp mang binh đánh ngược về kinh thành đã bị kẻ địch phục kích bỏ mình.

Cái chết này hơi qua loa, gậy cũng đánh ra một nửa, đều sắp đánh thắng rồi chủ soái lại đi thông đồng với địch bán nước, cuối cùng lại chết qua loa như thế.

Này giống như trong sách dùng một cái lý do buộc hắn phải chết “Hợp lý” vậy.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi nghìn chuyển vạn hồi, bốn phía cũng dần yên ắng.

Gió đêm thổi chầm chậm, bóng trúc dưới chân nhẹ nhàng lay động.

Bùi Nhị buông tay ra, hai người quan sát nhau, ai cũng không mở miệng trước.

Miệng Thẩm Tương Nghi phát khô, tay chân hơi luống cuống, không biết phải nói gì với Bùi Nhị, gặp phải tình huống như vậy cũng không thể không nói câu nào.

Ồ, trùng hợp quá, ngươi cũng ở đây nhìn lén?

Thẩm Tương Nghi đang rối rắm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ thay đổi kia của Thái tử, cẩn thận kéo góc áo hắn: “Bùi đại nhân, ngài thấy không?”

Bùi Nhị hơi nhíu mi, nhìn đầu ngón tay nàng kéo ống tay áo hắn, mười ngón thon thon, nhỏ xinh tinh tế, hắn như thể không để ý nói: “Nhìn thấy cái gì?”

Thẩm Tương Nghi đến gần nhỏ giọng: “Cả ngài, ngài nhìn thấy nàng ta cũng không có phản ứng gì à?”

“Ngươi nói... Phản ứng gì?”

Thẩm Tương Nghi hồi tưởng biểu hiện của mấy nam nhân trong sách khi nhìn thấy Giang Ứng Liên.

“Thì... Tỷ như tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, không rời mắt được...”

Bùi Vấn An nghe xong, cúi đầu tựa như suy nghĩ nghiêm túc một lát sau đó khẽ lắc đầu.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Kỳ quái, Thẩm Tương Nghi thầm buồn bực, đều là nam nhân yêu Giang Ứng Liên đến chết đi sống lại trong sách, sao thoạt nhìn Bùi Nhị không hề có phản ứng, mà Thái tử lại trúng chiêu giống như trong sách viết đó?

“Bùi đại nhân, có phải vừa rồi ngài không nhìn rõ mặt nàng ta đúng không.”

Bùi Nhị suy nghĩ xong thản nhiên nói: “Trời tối đêm đen, không nhìn thấy.”

À, Thẩm Tương Nghi đã hiểu ra, tình cảm của Bùi Nhị không phải không thấy rõ, là do vốn không thấy được nữ chính kia. Trong sách viết nam nhân phải mắt đối mắt với Giang Ứng Liên, vậy cũng khó trách hắn không có chút cảm giác nào.

“Sao thế, chẳng lẽ nàng ta có vấn đề gì?”

Bùi Nhị hơi hạ thân mình, cúi đầu bỡn cợt, cũng đến gần Thẩm Tương Nghi hơn, sợi tóc hai người dây dưa với nhau dừng trên vai Thẩm Tương Nghi: “Nàng ta, nàng ta. . .”

Thẩm Tương Nghi cắn cắn môi, không biết nên mở miệng thế nào.

Nàng làm một quần chúng ăn dưa trong sách, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn mình và người khác chết thảm lần nữa sao?

Không, Thẩm Tương Nghi nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, ít nhất nàng cũng không thể ngồi yên chờ chết.

Nếu nàng đã biết nội dung sau đó rồi có thể chạy khỏi kinh thành trước lúc đánh giặc, tìm một nơi mai danh ẩn tích sống đời cá mặn.

Về phần Bùi Nhị...

Hắn đã cứu nàng, nàng muốn báo ân, linh quang chợt lóe, Thẩm Tương Nghi đã có ý định.

Nhân vật như Bùi Nhị rõ ràng có thể chuyên tâm lo sự nghiệp, trở thành một thế hệ quyền tướng cuối cùng lại vì một nữ nhân mà lăn lộn thảm hại như thế.

Nàng muốn báo ân, chỉ cần để cho Bùi Nhị không bị Giang Ứng Liên mê hoặc không phải là xong rồi sao.

Nghĩ như vậy nàng ngẩng đầu lên nói: “Bùi đại nhân, nghe ta khuyên một câu, ngài đừng đối mặt với Giang Ứng Liên kia.”



Mặt Bùi Vấn An không đổi sắc, ánh mắt sáng quắc.

Thẩm Tương Nghi thấy hắn vẫn mang vẻ không nổi lên gợn sóng, vỗ vỗ vai hắn, thở dài hận sắt không rèn thành thép nói: “Ngài không nên vì một thân cây mà bỏ cánh rừng rậm, lấy khuôn mặt, dáng người, bối cảnh này của ngài còn lo không lấy được thê tử à? Sao mắt nhìn lại không được tốt nhìn trúng ma.. Giang cô nương chứ? Ngài cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Thái tử đó, tranh giành nữ nhân với Thái tử? Ngài ngại mình sống lâu quá à?”

Bùi Nhị nhìn nàng rồi lại nhìn bàn tay chụp trên vai hắn, vẻ mặt càng thêm phức tạp, chần chờ một lát rồi nói: “Ngươi. . .”

Thẩm Tương Nghi không cho hắn cơ hội lên tiếng tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Ngươi cái gì mà ngươi, ngài không cần phải nói, ta hiểu mà. Cái thứ đồ tình cảm này có hơi khó không chế, nhưng ngài phải tận lực khống chế bản thân, người trẻ tuổi ấy mà xúc động một cái là nảy sinh tình cảm, chờ sau đó ngài mới biết được cũng không có gì là không qua nổi, sống thật tốt...”

Nghe nàng nói chuyện như thể có mười con vịt ồn ào bên tai, Bùi Vấn An nhướng mày rốt cuộc không nhịn nổi cắt ngang lời nàng: “Cô là ai?”

Thẩm Tương Nghi đang cạc cạc cạc nói đột nhiên im bặt, bỗng nổ tung như sấm sét.

Nàng là ai?

Nàng là…

Thẩm Tương Nghi nhìn về phía Bùi Vấn An.

Bùi Vấn An cũng nhìn về phía nàng.

Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.

Một trận gió thổi qua, thế giới tĩnh lặng.

Lông mày Bùi Nhị nhướng cao, ánh mắt như cỏ lau đâm cho nàng hận không thể chui vào trong núi giả, cha mẹ ơi, nàng nói mê sảng gì với Thủ phụ đại nhân tương lai thế.

Nàng cong cong môi gượng cười nói: “Cái, cái đó… Ta đột nhiên nghĩ ra còn chút chuyện, đi trước.”

Thẩm Tương Nghi ỷ vào vóc người nhỏ đang định vụt ra khỏi núi giả lại bị người kéo lại một cái, nàng lại ngồi xổm về góc tường kia.