Dường như lão già ấy cũng không ngờ rằng sẽ có người nhìn lão ta, lão ta vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thẩm Tương Nghi thì chợt cứng đờ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong đôi mắt híp của lão già chợt lóe lên ánh sáng lén lút.
Thẩm Tương Nghi sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.
“Lão ta muốn chạy!”
Thẩm Tương Nghi vừa kêu lên thì người đang nằm dưới đất cũng bại lộ trước mắt bao người.
Đừng thấy tuổi tác lão ta đã lớn mà nhầm, thân thủ lại còn rất lưu loát, lão ta thấy chạy không thoát nên vội vàng lăn lộn nhào tới dưới chân Bùi Nhị, nước mắt nước mũi gào khóc nói: “Đại nhân tha mạng, lão tiểu chỉ bị cường đạo kia bắt tới đây mà thôi.”
“Huynh đừng nghe lão ta nói bậy.”
Tam hoàng tử cười nhạo, y bước lên đạp người kia ngã lăn ra đất.
“Lão ta cùng băng đảng với đám thổ phỉ kia, lúc đệ đến đây thì nhìn thấy có ai đó đang bảo vệ lão ta chạy trốn. Còn muốn lừa gạt ánh mắt của đệ à, hừ.”
Chỉ thấy lão già râu dê nằm rạp dưới đất nghe nói như vậy thì đấm đất gào lên: “Oan uổng quá, ngày thường lão hủ chỉ bàn luận về tình hình đất nước và hành động có ích với đám tặc tử, lúc cần thiết còn quy hoạch sinh hoạt dân sinh trên núi, tuyệt đối không có lòng hại người, đều do đám tặc tử kia ép ta!”
Thẩm Tương Nghi nghe những lời này nhưng cũng chẳng hiểu gì cả, nàng quay đầu hỏi Bùi Nhị ở bên cạnh: “Nói nhiều như vậy, ngài có nghe hiểu rốt cuộc thì lão ta đang làm gì không?”
Bùi Nhị nhắm hờ mắt lại, lạnh lùng nói: “Quân sư quạt mo.”
* * *
Mọi vật chậm rãi chuyển dần từ tối mờ sang sáng tỏ.
Thẩm Tương Nghi lờ đờ dựa vào cửa sổ xe ngáp dài, mí mắt đánh nhau.
Cả đêm không ngủ, sau khi căng thẳng qua đi thì toàn thân đều cảm thấy mỏi mệt.
Thế nhưng chỉ cần nàng nhắm mắt lại thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng máu thịt tứ tung.
Nàng nghe Đỗ Lại nói, mặc dù Tiểu Đào đã không còn nguy hiểm nữa nhưng vết thương lại rất nghiêm trọng, đã được Bùi Nhị đưa đi dưỡng thương rồi, sợ là trong khoảng thời gian này hai người sẽ không gặp nhau.
Đột nhiên trong xe thiếu mất một người nói chuyện nên khó tránh khỏi việc Thẩm Tương Nghi sẽ cảm thấy mất mát.
Hơn nữa trước mắt…
“Ta nói này Hồ tiên sinh, thổ phỉ không cho ông ăn cơm hả?”
Hồ lão tiên sinh râu dê này mặc y phục trong ngoài đều không hợp mùa, nếu cởϊ áσ tơi đầy bùn bên ngoài thì sẽ thấy bên trong là áo bông mùa đông, cuộc sống của vị quân sư này cũng thật là khó khăn.
Lại thấy lão ta thoải mái cắm đầu ăn chân thỏ nướng còn thừa lại hôm qua, tư thế đó mang lại cảm giác là muốn ăn đến chết mới thôi.
“Ai, nếu như có thể ăn no thì có ai lại vào rừng làm cướp đâu chứ? Hơn nữa lão tiểu cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, ăn miếng nào hay miếng đó vậy.”
Lão tiên sinh nói rồi chép miệng: “Còn nữa không?”
Khóe mắt Thẩm Tương Nghi co rút: “Cách ăn uống này của ông, là thật sự sợ chết à.”
Sau khi hỏi dò thì mới biết lão tiên sinh râu dê này họ Hồ, là mưu sĩ của thủ lĩnh thổ phỉ.
Tất cả bài binh bố trận, khẩu hiệu tuyên truyền của thổ phỉ trước đó đều là kiệt tác của lão tiên sinh này.
Lúc đầu Bùi Nhị muốn gϊếŧ lão ta.
Nhưng mà Hồ lão tiên sinh này lại không có cốt khí cầu xin tha thứ, lại bí mật nói chuyện với Bùi Nhị hơn canh giờ, cũng không biết hai người đã nói gì, dù sao thì Bùi Nhị vừa đi ra đã đổi ý, không thể gϊếŧ người này.
Sau đó Bùi Nhị lại nói chuyện riêng tư với Tam hoàng tử, hắn liền giữ Hồ tiên sinh ở trên xe của nàng.
Tố chất tâm lý của Hồ tiên sinh cực kỳ tốt, vừa vào xe đã kêu đói, hoàn toàn không có tự giác rằng lão ta đang là tù binh.
“Sợ chứ, các ngươi còn trẻ nên không biết, người đã già rồi thì sẽ càng tham lam, càng tiếc mạng, vừa rồi lão tiểu gặp Bùi nhị lang cũng giống như gặp Diêm Vương vậy đó.”
Hồ tiên sinh vuốt ria mép, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Thẩm Tương Nghi bực bội hỏi: “Sao ông lại biết là ai đang mang binh chứ?”
Hồ tiên sinh trợn mắt dựng râu đáp: “Từ khi các ngươi lên núi thì ta đã biết rồi, xe thái bình bốn bánh, ngựa đều là ngựa tốt Tây Bắc, vừa nhìn đã biết là đến từ Kinh Thành rồi. Ngươi nghĩ xem, hiện giờ triều đình có thể phái ai đến cứu trợ thiên tai Thọ châu, vậy mà đầu lĩnh thổ phỉ lại ngu ngốc không nghe lời ta khuyên bảo.”
Nói đến đây, Hồ tiên sinh nhét hai tay vào trong áo bông của mình, lão ta vừa bắt rận vừa nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Ôi chao, ai, ôi, cô nương à, ngươi đã gặp Tam hoàng tử ở Biện Kinh sao?”
“Không có.”
Thẩm Tương Nghi lắc đầu, nàng nhíu mày nhìn về phía lão ta, lão ta thần bí xích lại gần và nhỏ giọng nói: “Tam hoàng tử rất kỳ lạ.”
“Ông đang nói đầu óc của y sao?”
Thẩm Tương Nghi nghĩ, cảm giác đúng là rất kỳ lạ.
Hồ tiếc sinh nhướng mắt, âm u nói: “Tất cả đều kỳ lạ.”