Một người đàn ông lăn ra từ phía sau cái cây, chòm râu dê, áo tơi rộng lớn.
Lão ta nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, nếu như không phải hơi thở vẫn còn đang phập phồng thì tám phần là bọn họ đã nghĩ rằng người này đã chết rồi.
Ánh mắt Bùi Nhị lướt qua người này, hắn chậm rãi đứng lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một cái cây và lạnh lùng quát: “Lăn ra đây!”
Tiếng nói vừa dứt thì quả nhiên có một người đi ra.
Người này chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, đầu đội mão bạch ngọc, y phục gấm vóc, dáng vẻ hoàn toàn không phù hợp với vùng núi hoang sơ cằn cỗi này.
Chỉ thấy y mỉm cười nhìn về phía trước và nói: “Biểu huynh, đã lâu không gặp.”
Biểu huynh?
Ánh mắt Thẩm Tương Nghi nhanh chóng liếc về phía hai người.
Chờ đã, nếu đã biết nương của Bùi Nhị là công chúa Vinh An, người này gọi hắn là biểu huynh, vậy thì chính là huynh đệ tỷ muội của nương hắn, trưởng công chúa còn sống không có con nối dõi, vậy thì người trước mắt là…
Y là con vua, vậy thì là, hoàng tử?
Chỉ thấy y vẫn đang cố gắng duy trì nụ cười mà nói với Bùi Nhị: “Biểu huynh, còn nhớ vào đợt du xuân năm đó, huynh và đệ ở bên dòng suối Nam Sơn, bơi trong sông núi, uống rượu ngâm thơ…”
“Không nhớ.”
Bùi Nhị ngắt lời không nể mặt, hắn đứng dậy nhặt kiếm lên và lau vết máu trên mũi kiếm.
Phía sau cũng có mấy cấm vệ bao vây nơi này, mới chớp mắt đã có vài mũi tên xuất hiện trong rừng rậm và nhắm vào người trước mắt, hai bên giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Hay lắm, Thẩm Tương Nghi thấy người trước mắt cũng không cười nổi nữa rồi, vẻ mặt của y chợt suy sụp.
Đời này đương kim thánh thượng Thần Tông sinh tổng cộng ba nhi tử, theo thứ tự là Thái tử đoan trang chính phái, lão nhị nuốt vàng tự sát và lão tam không có cảm giác tồn tại.
Điều đáng nói là, trung thu năm đó, không biết lão nhị nuốt vàng tự sát đã nghe ai xúi giục mà cảm thấy mình có thể làm hoàng đế, y uống ít rượu rồi xách kiếm đi tìm ca ca của y.
Kết quả đương nhiên là bị người ta trói lại rồi ném đến trước mặt Thần Tông.
Thần Tông giận dữ giam y trong đại lý tự, hài tử này nghĩ quẩn, trực tiếp nuốt trang sức rồng cuộn bằng vàng trên người rồi đi gặp Diêm Vương.
Thế mới nói Thần Tông cũng sống không dễ dàng, cả đời chỉ có ba hài tử mà đã chết một đứa rồi.
Đương nhiên, nếu ngươi hỏi vì sao không ai chú ý đến Tam hoàng tử, bởi vì mọi người đều biết Tam hoàng tử là một người béo phì, cân nặng của y đến hơn ba trăm cân.
Người ta đồn rằng mỗi khi Tam hoàng tử ra ngoài thì đều làm cho ba con ngựa mệt chết, ngươi nói xem Thần Tông có thể coi trọng y được sao?
Nhưng người trước mắt này…
Đối diện với trận địa kiếm sắt và mũi tên thế này, cuối cùng thì người kia cũng không duy trì nụ cười được nữa, sắc mặt y lạnh lẽo, y lấy ra một khối trang sức bằng vàng khắc hình rồng cuộn, rõ ràng là giống với trang sức mà năm đó nhị hoàng tử đã nuốt xuống.
“To gan, ai dám động vào ta?”
Người này thật sự là Tam hoàng tử sao?
Thẩm Tương Nghi cẩn thận quan sát, nếu như lời đồn là thật thì với dáng vẻ này của y, đừng nói là Bùi Nhị, ngay cả nương ruột của y có mặt ở đây thì có lẽ là bà ta cũng không nhận ra đâu.
Bùi Vấn An cẩn thận nhìn thẻ bài kia rồi lại nhìn mặt người đó.
“Biểu huynh, huynh ghen tị với đệ chứ gì.”
Tam hoàng tử cười “quyến rũ”, mắt nhìn Thẩm Tương Nghi phía sau Bùi Nhị thì chợt bừng tỉnh giác ngộ, y liếc mắt đưa tình: “Huynh sợ đệ cướp nữ nhân với huynh chứ gì, bây giờ đệ vừa anh tuấn lại oai phong, các nữ nhân đều thích đệ, chuyện này cũng phiền phức quá mà. Nhưng mà biểu huynh không cần ghen tị đâu, chỉ cần huynh ngoan ngoãn nghe lời đệ thì đệ nhất định sẽ không cướp nữ nhân với huynh đâu.”
Thẩm Tương Nghi: “…”
Đầu óc Tam hoàng tử này có ổn không thế, giữa ban ngày ban mặt mà hắn nói cái quỷ gì kia?
Chỉ thấy vẻ mặt của Bùi Nhị cũng rất khϊếp sợ.
Khϊếp sợ này cũng không phải là bị Tam hoàng tử “dọa sợ”, mà là kiểu nương nó ngươi đang nói mấy lời vô nghĩa gì thế này, đầu óc bị lừa đá giữa đường nên chưa kịp chạy tới đây đúng không?
Nhưng mà hình như Tam hoàng tử lại không chú ý tới biểu cảm khác thường xung quanh, y tiếp tục nói theo ý mình: “Đệ cố ý xin lệnh phụ hoàng đến Thọ Châu phá án với huynh đó, biểu huynh không cần lo lắng, có đệ ở đây rồi, đệ vô địch.”
Thẩm Tương Nghi thở dài, nàng nghiêng đầu sang hướng khác.
Nàng có thể hiểu được vì sao Thần Tông lại lập đương kim Thái tử rồi, trong ba nhi tử này thì chỉ có mỗi lão đại là đầu óc tỉnh táo mà thôi.
Nhưng mà nàng vừa mới nghiêng đầu thì đã trùng hợp nhìn thấy người vốn nên bất tỉnh dưới đất lại đang chậm rãi… nhúc nhích, chỉ mới không chú ý một lát mà lão ta đã di chuyển ra khỏi nửa trận địa rồi.