Chương 15

Thẩm Tương Nghi có cảm giác bản thân bị sỉ nhục, nhưng xem xét kỹ lưỡng thì đúng là vậy. Hạng thế gia công tử như Bùi Vấn An, "quất ngựa dựa vạt hồng" đó là chuyện thường tình. Phỏng chừng đã quá quen phong nguyệt sớm tối, kiểu ba đồng một mớ như nàng sợ là không lọt được vào mắt của kẻ lão luyện.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng chỉ là thiếu ngực thiếu mông chút thôi, tốt xấu cũng được coi là một giai nhân thanh tú, lời ấy của Bùi Nhị cùng ánh mắt đó là có ý gì, xem thường ai chứ?

Dù sao hiện giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, nàng nhịn.

Thẩm Tương Nghi hít một hơi thật sâu:

“Aizz, Bùi đại nhân lời này lầm lẫn rồi, chẳng may người nhà của ta biết thì làm sao bây giờ?”

“À, Thẩm biên tu biết.”

“Hả? Cha ta biết?”

Sao có thể?

Thẩm Tương Nghi hoài nghi phương thức ngủ của chính mình không đúng, bằng không làm sao mà ngủ một giấc tỉnh dậy lại gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.

Cha nàng Thẩm Học Tu là người thế nào?

Đó là người đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc - một kinh quan nghèo túng, là chủ nhân ngôi nhà mà cháy đến nóc cũng vẫn lẩm nhẩm đạo Khổng Mạnh một lượt mới chạy ra ngoài.

Đừng nói đến chuyện giữa nam nữ phải đề phòng, tám tuổi không chung chiếu, trong mắt Thẩm Học Tu, cô nương chưa xuất giá nếu như bị nam nhân nhìn một cái thì việc theo sau đó chính là đặt tên cho đứa nhỏ.

Vậy mà Bùi Nhị nói, Thẩm Học Tu cho nàng xuất phủ theo hắn đi Thọ Châu.

"Cô nương không cần lo lắng, Thẩm đại nhân không biết ngươi đi Thọ Châu. Ông ấy cho rằng trưởng công chúa từ lần trước với ngươi vừa gặp đã quen, mời ngươi đến biệt trang ở chơi ba tháng.”

Khoan đã, trưởng công chúa với nàng vừa gặp đã quen?

Gặp trong mộng chắc?

Đúng là một người dám nói, một người dám tin.

Thẩm Tương Nghi cảm thấy có phần tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng thật sự đi Thọ Châu cùng Bùi Nhị, dẹp phản loạn, trừ phản tặc, nghe chút đi đây là việc mà nữ phụ trong Mary Sue nên làm sao?

Nàng cuối cùng không cam tâm mà giãy giụa nói:

“Bùi đại nhân, ta, ta tay không tấc sắt, chỉ thêm phiền toái, lại còn ăn nhiều...”



“Thẩm tiểu thư.” Bùi Nhị cắt ngang lời nàng, đứng ở trước mặt nàng, trên người khoác trường y trắng ngà, gió thổi đong đưa sợi tóc đen, chỉ thấy hắn ung dung cười. Nụ cười kia phảng phất rực rỡ như hoa đào trong sắc trời tháng ba tươi đẹp.

“Thẩm tiểu thư khiêm tốn rồi, ngươi và ta có duyên.”

Hả?

Sao nghe quen tai dữ vậy.

Thẩm Tương Nghi ngồi ở trên xe ngựa, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đồng ruộng, lúc này mới phản ứng lại, hừ, đây chẳng phải lời mà lúc ở sương phòng chùa Phật Quốc nàng dùng để đánh lừa Bùi Nhị đó sao.

Thằng nhãi Bùi Nhị này dùng lời nàng nói mà đi bắt bài nàng?

Thẩm Tương Nghi thở dài, ôi nghiệt duyên, báo ứng mà.

Trách nàng, nàng sớm nên nhớ đến lúc Bùi Nhị hỏi nàng tranh gì đó mà cảm thấy bất an.

Đây không phải là lên thuyền giặc sao?

Thẩm Tương Nghi vốc cạn nước mắt, thôi vậy, tới cũng tới rồi.

Bùi Nhị cái người này tốt xấu cũng là vai ác sống đến cuối cùng, đi theo hắn còn có thể sống thêm mấy ngày.

Khiêm mình mà nói, thật sự xảy ra chuyện gì nàng còn có thể dựa theo cốt truyện trước kia chạy trốn không phải sao?

Thẩm Tương Nghi là người rộng lượng, chuyện phiền lòng không để qua đêm, nghĩ thông suốt là quên.

Hơn nữa Bùi Nhị bận rộn công vụ không rảnh để ý nàng, dọc theo đường đi phong tục vùng miền khác nhau, phong cảnh núi sông bất đồng, ăn được uống được, nàng nhìn mà hứng thú bừng bừng, giống như dã ngoại ngày xuân, nào còn có tâm tư phát sầu.

Một ngày này đúng lúc hoàng hôn, đoàn xe tiến vào núi.

“Tiểu thư dùng cơm ni.”

Trong lúc nói chuyện, nha hoàn Tiểu Đào cầm theo hộp đồ ăn lên xe.

Tiểu Đào là Bùi Nhị phái tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng, vóc người nàng ấy so với nữ tử bình thường cao hơn rất nhiều, mặt tròn mũi tẹt, lúc cười có hai cái má lúm đồng tiền, nói chuyện còn hoà lẫn chút khẩu âm phương bắc.

Thẩm Tương Nghi lần đầu gặp Tiểu Đào có hơi bất ngờ.

Không nói đến cái khác, mà là hiện giờ thành Biện Kinh lưu hành tìm kiểu nha hoàn tướng mạo dễ nhìn, liễu yếu đào tơ, như vậy lúc đãi khách cũng có chút mặt mũi.

Tiểu Đào rõ ràng có phần vượt qua tiêu chuẩn chọn người thông thường.



Vừa không da trắng dáng xinh, thân hình lại cao lớn, còn thao thao suốt một tràng tiếng Tây Bắc.

“Tiểu Đào, em ăn chưa?”

“Ăn rồi, hôm nay ăn bánh bao thịt.”

Tiểu Đào nói như vậy, ánh mắt lại không ngừng ngó vào chân thỏ trong hộp cơm.

“Cùng ăn không?” Thẩm Tương Nghi đẩy hộp cơm đến trước mặt nàng.

Tiểu Đào do dự mãi, nghĩ nghĩ, cuối cùng liếʍ liếʍ môi.

“Được, tiểu thư, vậy ta chỉ ăn một cái.”

Đôi mắt Thẩm Tương Nghi cong thành trăng non, nàng thật ra rất thích Tiểu Đào, không có mấy cái tâm tư vụn vặt đằng sau, sống rất chân thật.

Đảo mắt một cái Thẩm Tương Nghi cùng Tiểu Đào mỗi người ôm một cái chân thỏ nướng, gặm mà tay đầy dầu.

Có nên nói rằng Bùi Nhị mang theo vị đầu bếp này thật là hăng hái quá.

Thời buổi này đầu bếp mà vương công nuôi trong nhà, bên ngoài đều không nuôi nổi, thức ăn được làm vừa tinh tế vừa tỉ mỉ.

Thịt thỏ là thịt thỏ hoang săn được, bên ngoài phết một lớp mật ong nướng vàng ruộm, rắc thêm vài hạt muối, mới vừa bỏ vào trong miệng vẫn nóng hôi hổi, ăn đến nỗi miệng cũng nở hoa, hương vị kia quả thực rất hưởng thụ.

Chẳng qua là bỗng nhiên xe ngựa đột ngột dừng lại, Thẩm Tương Nghi nhào người nghiêng về phía trước, chỉ nghe bên ngoài có người hô lên:

“Không hay rồi, có thổ phỉ đột kích!”

“Thổ phỉ?”

Thẩm Tương Nghi trong lòng có chút thấp thỏm.

Cũng không có gì khác, thực sự là năm ấy bị thổ phỉ dọa sợ, thời buổi này, gặp thổ phỉ chính là đường bỏ mạng, nếu không phải năm đó gặp đại quân bắc phạt của Bùi Nhị, nàng có bất tử cũng mất nửa cái mạng.

Nàng quýnh lên, xém chút nữa bị mắc nghẹn trong cổ họng, Tiểu Đào vội vàng vỗ vỗ lưng Thẩm Tương Nghi, bộp bộp hai ba cái, Thẩm Tương Nghi chỉ biết trợn trắng mắt.

“Tiểu thư đỡ chút nào chưa?”

"Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.”