Chương 11

Hồi lâu sau, hắn lên tiếng: “Họa giặc Lưu, bắt đầu từ Kiến Nguyên năm thứ nhất, đến nay đã hai năm. Năm nay Thọ Châu đại hạn càng không có thu hoạch, nông thôn khắp nơi người già trẻ nhỏ chết đói, xin ăn ven đường. Thẩm tiểu thư có biết bây giờ ở Thọ Châu một đấu trấu cũng bán được vài đồng tiền không?”

Thẩm Tương Nghi sững sờ, nàng nhìn về phía người bên cửa sổ, một thân áo xanh đứng giữa sắc núi âm u mù sương.

Cách đó không xa chính là núi non lăng tẩm, dáng vẻ như ẩn như hiện trong mưa, tựa như xuyên qua cửa sổ đón cơn gió thổi tới, dường như còn mang theo hương vị tiền giấy đang đốt.

Người bên cửa sổ người khoanh tay nhìn sắc núi nơi xa, ở trong mưa gió tựa như đung đưa không ngưng:

“Muốn để bá tánh Thọ Châu đói khổ lạnh lẽo, đứng coi kẻ chết, mỗ khó mà làm được.”

Thẩm Tương Nghi không nghĩ tới, phụ thân nàng trong quan trường nóng vội chưa từng nói này làm quan vì ích dân, quý nhân thế gia sống đời xa hoa ở thành Biện Kinh cũng chưa từng, thậm chí tình cảm phong hoa tuyết nguyệt trong nguyên tác cũng chưa từng nhắc đến.

Thế mà hôm nay, Bùi Vấn An tương lai bị người ta đâm cột sống mắng mỏ là thế hệ lạm quyền lại nói ra câu này.

Thẩm Tương Nghi có chút hoảng hốt.

Thế đạo này rốt cuộc người tốt là gì, người xấu là gì.

Trong sách viết, kiếp trước nàng chứng kiến, cái nào là thật, cái nào là giả?

Nàng còn nhớ đời trước trước khi chết, gót ngựa Hồ Lỗ chôn vùi thành Biện Kinh phồn hoa, thân thích quý tộc trôi dạt khắp nơi, bá tánh hoảng sợ như chó nhà có tang, tiếng kêu khóc của người bị phản quân tàn sát vẫn còn văng vẳng bên tai.

Không thể nghi ngờ, đó quả thực là năm cuối Kiến Nguyên, chiến tranh dùng máu tươi đập nát giấc mộng hưng thịnh của mọi người. Nhưng giấc mộng này mới tan biến vào năm Kiến Nguyên thứ mười ư?

Kỳ thật suy nghĩ cẩn thận, thứ này trong sách đã hiển lộ manh mối từ lâu.

Trong đầu năm Kiến nguyên đến năm Kiến Nguyên thứ ba, hoàng đế bệnh nặng, triều chính hỗn loạn, dòng dõi quý tộc kết bè, trật tự xã hội sụp đổ, ngay đến ấm no của bá tánh cũng không thể thỏa mãn, tận đến Hồ Lỗ ở phía bắc áp đảo thành cọng rơm cuối cùng.

Nghĩ đủ thứ như vậy trong lòng Thẩm Tương Nghi như giữa hòn đá lộ ra khe hở.



Tuy rằng quả thực nàng sống trong một quyển sách.

Nhưng thiên tai nhân họa mấy năm nay đã xảy ra cũng không chỉ là phông nền do vài nét bút vẽ bừa lên, những bá tánh giãy giụa tìm đường sống cũng không phải là pháo hôi, người qua đường không tên trong sách.

Ngược lại những tai họa đó thật sự xảy ra trên mảnh đất nàng sinh sống, mà những bá tánh không tên đó cũng là người có máu có thịt.

Nàng không thể bởi vì bản thân đã biết trước kết cục, nghĩ thay đổi vận mệnh của Bùi Nhị là có thể thay đổi vận mệnh của bá tánh ở Thọ Châu.

Vậy thì nàng có khác gì nữ chính Mary Sue chỉ lo sướиɠ thân kia chứ?

Nghĩ đến điều này, Thẩm Tương Nghi thở dài, đứng dậy hành lễ: “Là ta nông cạn, ý của đại nhân ta đã hiểu rõ. Đã nói đến nước này, nên nói ta cũng đã nói, còn lại giao cho đại nhân định đoạt.”

Bùi Nhị nghe đến đó không lên tiếng, ánh mắt dừng trên mặt nàng.

Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, uống cạn nước trà trên bàn: “Thời gian không còn sớm, đa tạ trà ngon của đại nhân, chúc đại nhân chuyến này thuận buồm xuôi gió.”

Dứt lời, Thẩm Tương Nghi thấy hắn không muốn nhiều lời nữa, hiểu ra đây là muốn tiễn khách, cũng không cần Bùi Nhị nói nàng tự có mắt nhìn đứng lên đi ra ngoài.

Chẳng qua vừa kéo cửa ra, chân còn chưa bước ra ngoài từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Một thân váy dài màu xanh nhạt, mềm mềm yếu yếu, càng ngày càng gần.

Thẩm Tương Nghi hít một ngụm khí lạnh, không cần nghĩ ngợi rụt chân lại, tay giữ cửa nhanh chóng khép lại, nhanh chóng lùi về sau một bước, chốt cửa rồi lại khóa, xoay người ép chặt lưng lên cửa.

Quỷ quái, không phải Giang Ứng Liên ở sau núi à, sao lại tìm được đến đây?

Thẩm Tương Nghi còn chưa yên tâm, liếc mắt thấy bên cạnh có ghế dựa, vén tay áo kéo ghế dựa về phía cửa, động tác hì hục của nàng đột nhiên ngưng lại, hình như có chút không thích hợp.



Nàng—— Có phải đã quên cái gì rồi không?

Nàng chầm chậm quay đầu.

Chỉ thấy Bùi Nhị im lặng đứng ở đó, ánh mắt phức tạp ngừng trên người nàng.

“Bùi, Bùi đại nhân, ngài, ngài đừng hiểu lầm.”

Thẩm Tương Nghi cười gượng.

Bùi Nhị nhướng mày, muốn duỗi tay về phía cửa, Thẩm Tương Nghi lập tức phản ứng lại, ấn tay Bùi Nhị một cái, hoảng loạn nói: “Bùi đại nhân, ngài không thể ra ngoài.”

Bùi Nhị cụp mắt thấy nàng run run đè chặt tay hắn tay, lại nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ.

Không được, không thể, Bùi Nhị không thể nhìn thấy Giang Ứng Liên!

Thẩm Tương Nghi nhón chân, tay lanh mắt lẹ ôm mặt Bùi Nhị xoay về, khuỷu tay cố định cằm hắn, cứng rắn khiến tầm mắt hắn nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, quả thực có hơi... xấu hổ.

Nàng sờ soạng khuôn mặt Bùi Nhị.

Không chỉ sờ soạng, còn ôm lấy.

Nếu hết thảy có thể làm lại, nàng nhất định sẽ cạy não lúc nãy của nàng ra xem, xem bên trong chứa cái thao tác quái gì.

Khuôn mặt của Thủ phụ tương lai há có thể dễ dàng cho nàng sờ?

Nhưng nếu đã xảy ra thì cũng chỉ có thể đối mặt thôi đúng không?

Thẩm Tương Nghi ôm khuôn mặt tuấn tú của Bùi Nhị, căng da đầu cố nở nụ cười mà nàng cho là xán lạn nhất: “Cái đó gì nhỉ, đại nhân, nếu không, tôi lại cho ngài thấy một mặt khác?”