Chương 8

Trong sách viết, đầu năm Kiến Nguyên thứ hai.

Công chúa tổ chức tiệc xuân ở phủ, có thích khách ám sát Thái tử. Bởi vậy Trưởng công chúa bị kinh sợ mà phát tác chứng tim đập nhanh.

Đúng lúc này nữ chính Giang Ứng Liên ra tay, dựa vào bảo tâm hoàn cứu trưởng công chúa tỉnh lại.

Cũng từ chuyện này Giang Ứng Liên không chỉ mạnh mẽ tạo cảm giác tồn tại, tiếng lành đồn xa mà còn khiến Thái tử thay đổi cách đối xử với nàng ta rất nhiều, sau này mới có cảnh tình cảm của hai người có gút mắc.

Chẳng qua việc Giang Ứng Liên móc viên bảo tâm hoàn ra này, Thẩm Tương Nghi cũng không nói cho Bùi Vấn An.

Nàng cũng không có tiếp xúc với Giang Ứng Liên kia, dù sao sau này nàng cũng muốn tránh xa người nơi thị phi này, như thế thì nữ chính có nổi bật hay không cũng không liên quan đến nàng.

Thẩm Tương Nghi từ trong vườn đi dạo trở về, làm bộ như không có chuyện gì ngồi xuống liền bị người khác lôi kéo hàn huyên.

“Thẩm tiểu thư, lâu rồi không gặp, gần đây cô đang làm gì vậy?”

Thẩm Tương Nghi nghe thấy vấn đề thế vẻ mặt táo bón cay đắng suy nghĩ.

Gần đây đang làm gì?

Nàng mới chết sau đó sống lại, còn đi xem hiện trường nữ chính Mary Sue “Tình cờ gặp gỡ” Thái tử, rất kí©h thí©ɧ.

Đương nhiên cái này không thể nói.

Vì thế Thẩm Tương Nghi hàm hồ nói: “À, cũng, cũng không, không làm gì, chỉ ở nhà.”

Thấy vẻ mặt nàng ngốc nghếch, đối phương lại không chịu buông tha nàng, dùng khăn che miệng cười nói: “Thẩm tiểu thư cũng thật biết đùa. Nhà họ Thẩm dòng dõi thư hương, gia đình có truyền thống học hành lâu đời, chắc chắn là sớm tối chầu chực rất có quy củ. Không giống ta đã đính hôn từ sớm mỗi ngày đều không có việc gì làm. Ai da, Thẩm tiểu thư cùng tuổi với ta nhỉ, sao năm nay vẫn không tính thành thân? Chắc không phải có cái... bệnh kín gì chứ? Có muốn ta đề cử một đạo sĩ cho ngươi... trừ ma quỷ?”

Được rồi, nói một đống như thế trọng điểm là mấy câu này đây.

Thẩm Tương Nghi nhìn trên búi tóc cao của đối phương cài đầy châu ngọc, sợ nàng ta cười cúi đầu một cái là cần cổ mảnh khảnh của nàng ta răng rắc gãy mất, quyết định nghiêm túc trả lời:

“Cái đó, cảm ơn ngươi đã quan tâm, ngươi vẫn không cần nhọc lòng lo lắng cho ta thì hơn. Nếu ngươi thích gả chồng như thế thì gả thêm vài lần, chúc ngươi con cháu đầy nhà nha.”

“…”

Nụ cười trên mặt nàng ta cứng lại.

Sau khi Thẩm Tương Nghi nói xong tự mình uống một ngụm trà rồi mới phát hiện không khí xung quanh có chút gượng gạo, nữ quyến xung quanh yên lặng chăm chú nhìn nàng, lại như thể trong lòng xúc động không còn ai dám tiếp lời.

Nàng cảm thấy có lẽ lời nói vừa rồi không hợp với khí chất dịu dàng hiền lành yên lặng của nàng cho lắm.

Vì thế Thẩm Tương Nghi hắng giọng ý đồ cứu vớt hình tượng một chút, quay đầu nói với nữ tử lúc nãy: “Ờm… Lục tiểu thư, ngày thường ngươi ở nhà làm gì thế? Có rảnh thì cùng nhau thêu hoa nha?”

Vẻ mặt của nàng ta càng phức tạp, oán hận cắn răng nói: “Thẩm tiểu thư, ta họ Vương.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

“Ôi, ngươi câm im miệng đi.”

Tiểu tỷ muội ở bên vội kéo Thẩm Tương Nghi, cứ tiếp tục như thế người ta tham gia yến hội để kết bạn, còn nàng tham gia yến hội để kết thù.

“Hôm nay ngươi sao thế? Tâm trí không yên?”

Thẩm cô nương cúi đầu nhìn kẹo trên bàn tiệc.

Có lẽ là chưa bình tĩnh lại sau khi gặp Bùi Nhị.

Đời này khởi đầu không giống như dự đoán của mọi người, nàng chẳng qua là đi nghe lén Thái tử nói chuyện với Giang Ứng Liên, thế nào mà bản thân lại đυ.ng phải Bùi Nhị chứ?

Nàng buồn bực, nếu đời trước nàng có một nửa may mắn như này còn sợ không gả chồng được à?

Trong lúc nói chuyện, bình phong cẩm tú đối diện truyền đến giọng nam sang sảng.

“Là Thái tử.”