Thẩm Tương Nghi đang cạc cạc cạc nói đột nhiên im bặt, bỗng nổ tung như sấm sét.
Nàng là ai?
Nàng là…
Thẩm Tương Nghi nhìn về phía Bùi Vấn An.
Bùi Vấn An cũng nhìn về phía nàng.
Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
Một trận gió thổi qua, thế giới tĩnh lặng.
Lông mày Bùi Nhị nhướng cao, ánh mắt như cỏ lau đâm cho nàng hận không thể chui vào trong núi giả, cha mẹ ơi, nàng nói mê sảng gì với Thủ phụ đại nhân tương lai thế.
Nàng cong cong môi gượng cười nói: “Cái, cái đó… Ta đột nhiên nghĩ ra còn chút chuyện, đi trước.”
Thẩm Tương Nghi ỷ vào vóc người nhỏ đang định vụt ra khỏi núi giả lại bị người kéo lại một cái, nàng lại ngồi xổm về góc tường kia.
Giọng nói nhàn nhạt trên đỉnh đầu truyền đến: “Cô nương làm sao mà có thể liếc mắt một cái là nhận ra Bùi mỗ? Ta và cô nương… Chưa từng gặp mặt.”
Đúng vậy, nàng, năm Kiến Nguyên thứ hai nàng vốn chưa từng gặp mặt Bùi Nhị, nàng sao lại biết người trước mắt là Bùi Vấn An chứ?
Này phải trả lời thế nào?
Đầu của Thẩm Tương Nghi càng ngày càng thấp, tựa như trên mặt đất có vàng vậy, ấp úng hồi lâu mãi chẳng nói được một chữ.
Nếu nàng nói thẳng với Bùi Nhị thế giới này là một quyển sách hoặc chuyện sẽ xảy ra trong sách, không khỏi nghe thấy hoang đường.
Chung quy nếu ngày nào đó có người đột nhiên chỉ vào mũi nàng nói hai năm sau nàng sẽ chết, trong đầu nàng sẽ nghĩ người này có bệnh mà không phải là cho rằng hắn nói đúng.
“Cô nương?”
Sắc mặt Bùi Nhị trầm xuống, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nàng, cụp mi.
Đột nhiên Thẩm Tương Nghi nghĩ ra, ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Bùi Nhị.
“Bùi, Bùi đại nhân, ngài tin số mệnh không?”
Bùi Nhị nhìn thoáng nàng từ trên xuống dưới, đánh giá xong hơi cúi người nói: “Cô nương còn tinh thông thuật số Kinh Dịch?”
"Sơ, hiểu sơ thôi." Nàng rụt cổ cười gượng nói.
Cảm xúc trên mặt Bùi Vấn An bình thường, nhếch một bên khóe miệng lên, cảm xúc trên mặt không nhìn ra là tin hay không, chỉ hòa nhã nói: “À, vậy làm phiền cô nương tính thử, tương lai Bùi mỗ sinh nhi tử hay nhi nữ?”
Thẩm cô nương cẩn thận hồi tưởng nội dung trong sách, Bùi Vấn An không cưới vợ đã chết ở đại mạc, lấy đâu ra nhãi con.
Cho nên nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Bùi đại nhân, trong mệnh của ngài đã định là không con.”
Bùi Nhị: “...”
Hắn hơi hơi nhíu mày, thở dài một hơi: “Cô nương còn tính ra gì nữa?”
“Bùi đại nhân, ngài, ngài tin ta, ngài và Giang cô nương kia xung khắc như nước với lửa, ngài hãy cách nàng ta xa thật xa vào.”
Bùi Vấn An cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, cụp mắt đều đều nói: “Hình như cô rất sợ ta và Giang thị nữ kia gặp nhau?”
“Ta, ta…”
Thẩm Tương Nghi thầm nói, đó là do ngươi chưa thấy được uy lực của nữ chính, tiến là diệt quốc lùi là có thể mê hoặc kẻ nắm quyền, uy lực hơn cả quân đội nữa.
Bùi Nhị đa nghi, làm sao mới khiến hắn tin tưởng lời mình nói chứ?
Nàng bình tĩnh lại, nếu hắn không tin nàng vậy thì dùng sự thật để nói chuyện.
Sự thật là cái gì?
Đó là cốt truyện tiếp theo sắp diễn ra trong sách.
Vì thế nàng im lặng một hồi, hơi suy tư rồi nói với Bùi Nhị: “Bùi đại nhân, lời ta nói không phải tin đồn vô căn cứ, nếu ngài không tin ta, ta lại nói thêm một chuyện. Hôm nay ở yến hội có thích khách ám sát Thái tử.”
Vẻ mặt Bùi Nhị sầm lại, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm về phía nàng, không nói nhưng lại có vài phần nguy hiểm.
“Ta biết, đại nhân có lẽ sẽ hoài nghi ta thông đồng với thích khách, nhưng việc ta tính ra không chỉ có nhiêu đây, ta còn tính ra thích khách kia sẽ bị cấm vệ quân đánh chết, lúc đó trưởng công chúa sẽ bị kinh sợ, phát tác chứng tim đập nhanh.”
Nàng nói một hơi không ngừng: “Bùi đại nhân, cho dù ta cùng một phe với thích khách thì ta cũng không cách nào biết được khi nào công chúa sẽ phát tác chứng tim đập nhanh nhỉ?”
Hai hàng lông mày Bùi Vấn An nhíu chặt, suy ngẫm một lát khẽ gật đầu: “Nhưng cứ chờ xem, nếu như lời ngươi nói có một lời không phải sự thật…”
Giọng nói mang theo chút sát khí, Thẩm Tương Nghi liếʍ liếʍ môi, ưỡn ngực đúng lý hợp tình nói: “Vậy khiến đời này ta không thể xuất giá!”
Bùi Nhị khựng lại đánh giá nàng từ đầu đến chân, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ, có lẽ thực sự không hiểu lời thề này đối với nàng được tính là tàn nhẫn hay không tàn nhẫn.
Chao ôi, Bùi Vấn An ánh mắt kia của ngươi là có ý gì hả?
Tính công kích không mạnh nhưng tính vũ nhục lại rất lớn.
Thẩm Tương Nghi hít sâu thở phào một hơi, thôi, nể mặt sau này hắn trở thành Thủ phụ, nàng không so đo với hắn.
Nghĩ xong Thẩm Tương Nghi xoay người, lòng bàn chân chuyển hướng chuồn đi, chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói: “Chờ chút, mỗ còn không biết cô nương là thiên kim nhà vị đại nhân nào?”
Bước chân Thẩm Tương Nghi khựng lại.
Này, làm việc tốt không lưu danh không được à?
Nhưng hiển nhiên Bùi Vấn An không buông tha cho nàng.
“Cô nương?”
Tiếng bước chân sau lưng đến gần hơn.
Thẩm Tương Nghi nuốt nuốt nước miếng.
Thời buổi này, trừ bỏ đính hôn cần hỏi tên và sinh thần bát tự ra thì không thịnh hành việc giống như Giang Ứng Liên “ăn vạ” Thái tử, nói hết cả tên họ ra như sợ người khác không nhớ rõ, vừa nghe đã thấy không phải người đứng đắn.
“Ta, ta… ta họ Thẩm.”
Người phía sau tựa như cười khẽ một tiếng.
"Ồ, Thẩm cô nương ~"
Giọng nói phía sau kia theo gió đêm truyền đến, nhẩm từng chữ rõ ràng, trầm thấp thong thả, nghìn chuyển vạn đổi vặn vẹo truyền vào lỗ tai Thẩm Tương Nghi.
Như thể mưa thuận gió hòa, quấy nhiễu sóng xanh giữa hồ.