Nói đến đây, vẻ mặt Vương thái thú bi thương, còn lấy tay lau khóe mắt.
Bùi Nhị lạnh lùng nhìn hắn ta: "Nếu thái thú đã bị gió đêm làm cho mệt mỏi như vậy thì nên về sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng, vâng, vâng." Tay Vương thái thú cứng đờ, vội quay đầu sang người bên cạnh trách móc: "Các ngươi làm việc thế nào vậy hả? Ta không thúc giục thì không thấy Bùi đại nhân còn đang đứng chịu lạnh ở đây sao? Còn không mau chuẩn bị một gian phòng cho đại nhân nghỉ ngơi."
Thẩm Tương Nghi ở bên cạnh đang nghe cuộc đối thoại của hai người, đột nhiên một bàn tay xuất hiện trước mắt nàng.
"Đi thôi, mặt đất lạnh."
Nàng sửng sốt một chút, bàn tay do dự đặt lên, nắm lấy mượn lực đứng dậy.
Chỉ nghe thấy Bùi Nhị nói: "Làm phiền Vương đại nhân rồi."
"Là việc hạ quan nên làm."
Vương thái thú chắp tay khom lưng chào, mãi đến khi bóng người biến mất ngoài của viện, người bên cạnh mới xúm lại: "Đại nhân, Bùi Vấn An này có phải đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?"
"Còn không phải do các ngươi làm việc không sạch sẽ?" Vương thái thú nhíu mày nói: "Chuyện này rốt cuộc là làm sao?"
"Hạ quan cũng không rõ." Người kia cũng hoang mang nói: "Rõ ràng đã chuốc say hắn rồi, ai ngờ hắn lại không có ở trong phòng."
Vương thái thú nhìn ngọn lửa đang tắt dần, quai hàm bạnh ra, nheo mắt lại.
Hắn ta thật sự muốn xem xem Bùi Nhị kia có thật là lần nào cũng may mắn như vậy hay không: "Binh sĩ đóng quân gần Thọ Châu nhất cũng phải cách tầm trăm dặm, nếu Bùi Vấn An biết ta làm phản, tự mình tấu lên triều đình, đợi đến khi triều đình dẫn quân tới Giang Châu sợ là Bùi Vấn An đã sớm không còn thở nữa rồi. Mặc cho hắn là ai, đã vào thành Thọ Châu của ta một kẻ cũng đừng hòng ra được."
Bóng đêm dài đằng đẵng, Thẩm Tương Nghi cúi đầu đi bên cạnh Bùi Nhị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt, sắc mặt giống như gặp quỷ vậy.
Bùi Nhị này đang diễn trò gì đây, hay là bị nàng làm cho cảm động nên quyết định lấy thân báo đáp?
Có lẽ là do nhìn quá chăm chút chân nàng bị vấp phải hòn đá, bước chân của người bên cạnh dừng lại, nàng suýt chút nữa không đứng vững may mà người bên cạnh kịp thời kéo nàng lại.
Bên cạnh truyền tới giọng nói bất đắc dĩ: "Sao cô đi đất bằng mà cũng ngã được vậy, chân bị gì sao?"
Lúc này Thẩm Tương Nghi mới nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía mép váy: "Chắc là ban nãy trong đám cháy va phải chỗ nào rồi."
Nàng nhìn đôi giày của mình, phía trước bị thủng một lỗ to, nàng nhanh chóng rụt ngón chân về nhưng người trước mặt nàng từ từ ngồi xổm xuống, Thẩm Tương Nghi ngây ra.
"Lên đi."
Ánh đèn dưới mái hiên bị gió thổi lay động khiến bóng người dưới ánh đèn trở nên mờ ảo, nàng nghe thấy giọng nói của bản thân dường như truyền đến từ một nơi rất xa: "Ta ăn nhiều, nặng lắm đó."
Bùi Nhị không để ý đến lời của nàng, xắn ống tay áo lên thúc giục: "Lên đi."
Nàng chậm rãi nằm sấp trên lưng Bùi Nhị, vạt váy mỏng bị gió thổi tung lên bị hắn nhẹ nhàng chặn lại, nàng tựa vào đầu vai hắn, ngửi được mùi bồ kết nhàn nhạt trên y phục của hắn, nhẹ nhàng khoan khoái.
Đa số quý tộc kinh thành đều thích xông hương, ngược lại Bùi Nhị không thích mấy thứ đó. Con người ngày thường lạnh băng hờ hững như hắn lại rất đơn giản.
Người hầu phía trước thắp đèn, dãy hành lang sâu thẳm chạy dài thông suốt về phía trước. Đoạn đường này vừa dài vừa bằng phẳng tựa như không nhìn thấy điểm tận cùng.