“Trời đất ạ, đúng là không nhìn ra!” phu nhân Thái thú lấy khăn tay che miệng kinh ngạc nói: “Lẽ nào Bùi đại nhân còn động tay động chân với cô?”
Thẩm Tương Nghi không nói gì, trực tiếp vùi mặt vào khăn tay bắt đầu khóc hu hu.
Chỉ nghe nha hoàn bên cạnh bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Bùi đại nhân nhìn giống như người phong lưu, khí chất văn nhã, vậy mà lại là người như thế.”
“Không thì sao, trước mặt người khác một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác, đầu năm nay con nhà quyền quý đều nhìn có vẻ đạo mạo trang nghiêm.”
Bùi Vấn An đang nói chuyện với người xung quanh, đột nhiên cảm thấy bên kia bàn có vài ánh nhìn, còn kèm theo cả chỉ chỉ trỏ trỏ, lưng như kim chích, muốn hắn không chú ý tới cũng khó.
Hắn thuận theo mấy ánh nhìn kia, chỉ thấy Thẩm Tương Nghi đang nháy mắt với hắn, lông mày hắn cau lại, đây là lại bày trò gì vậy?
“Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không làm khó cô nương nữa. Nhưng cô hãy nghe một câu khuyên bảo của người từng trải này, đàn ông thì không được chiều theo hắn ta quá, chưa nói tới việc đánh cô, chỉ là mới động vào một ngón tay của cô thôi thì cô phải làm loạn lên, không thì trong lòng hắn ta sẽ không có cô. Đợi tới lúc thành thân rồi, hắn ở bên ngoài không biết xấu hổ nɠɵạı ŧìиɧ tìm một con hồ ly tinh, tới lúc đó cô muốn khóc cũng không được.”
Phu nhân Thái thú vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Tương Nghi nghe xong cũng thấy có chút tàn nhẫn.
Đang nói chuyện, mấy vị nghệ nhân diễn tấu từ ngoài tiến vào, thân hình uyển chuyển như rắn nước, đều xinh đẹp giống như nụ hoa xuân sắp nở vào dịp tháng ba, non tới mức có thể bóp ra nước được.
Ngay lập tức thu hút ánh nhìn của các vị nam nhân đang ngồi trên bàn tiệc kia.
Vương thái thú cũng không phải là ngoại lệ, tự bản thân nhìn còn chưa đã ghiền, còn hưng phấn thảo luận với người bên cạnh.
“Phi, nhìn xem chó già không bỏ được tật ăn phân!” phu nhân Thái thú liếc nhìn bộ dạng ngắm mỹ nữ trước mặt mọi người của Vương thái thú, sắp cắn nát khăn tay rồi, thực sự là không nhịn nổi, bà ta mới mắng một câu.
“Phu nhân đừng tức giận.”
Bên cạnh có nha hoàn giúp bà ta vuốt lương xuôi giận, nhỏ tiếng khuyên nhủ.
Kiêng dè sự có mặt của Thẩm Tương Nghi, phu nhân Thái thú nhỏ tiếng mắng: “Bảo hắn dâng mỹ nữ cho người khác, hắn thì hay quá, tự mình ngắm tự mình thưởng thức?! Đợi khi nào về ta sẽ tính sổ với lão già này!”
Thẩm Tương Nghi nhìn về hướng đó, lúc này Vương thái thú đang cười ha ha ngắm mỹ nữ, hoàn toàn không hay biết gì về sự giận dữ của phu nhân hắn ta.
Trong lòng nàng không khỏi có chút thông cảm với hắn ta.
Vương thái thú này vẫn còn chưa biết tối nay hắn ta sẽ phải nghênh đón vận mệnh của mình.
Thực tế đã chứng minh, không cần biết người này bên ngoài anh dũng ra sao, chỉ cần về tới nhà, ngắm mỹ nữ thêm một hai lần thì kết quả là vẫn phải quỳ bàn giặt của phu nhân thôi.
Khó khăn lắm mới tàn tiệc, chỉ thấy Tam Hoàng Tử kia có người tới đều không từ chối, trái ôm phải ấp mỹ nữ đi mất.
Ngược lại thì Bùi Nhị không ôm mỹ nữ, chỉ là nhìn có chút say xỉn, bước chân hắn xiêu vẹo, người xung quanh hành lễ tạm biệt, bữa tiệc đón gió tẩy trần cứ như vậy mà kết thúc.
Thẩm Tương Nghi theo sau Bùi Nhị bước đi chầm chậm, hai người họ sống cùng một viện, chẳng qua là một cái sương phòng phía Tây, cái còn lại là sương phòng phía Đông.
Người hầu cầm đèn l*иg nhỏ, ánh sáng mờ mịt chiếu sáng lối đi phía trước, đợi tới cửa viện, Bùi Nhị mở miệng nói: “Quay về đi, ta tự về được.”