Chương 44

Phu nhân Thái thú tán thưởng nói.

Thẩm Tương Nghi không trả lời, lúc này nàng còn đang chăm chú nhìn cá chép vàng hấp được bày trên bàn tiệc, giống như con gián đất không biết nên động đũa từ đâu.

Trong lòng âm thầm tính toán, con cá chép vàng này có thể đổi lấy thức ăn một năm cho hộ gia đình ngoài kia rồi.

“Cô nương? Cô nương?”

Gọi hai ba lần, Thẩm Tương Nghi mới phát hiện là đang gọi bản thân.

Nàng ngẩng đầu lên, phu nhân Thái thú đang đón lấy một cái tráp từ tay nha hoàn, nghiêng người qua, hai tay đưa cái tráp cho nàng.

“Ta nhìn thấy cô nương hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, nên ta liền chọn ít đồ trong của hồi môn năm xưa, cô nương xuất thân Bùi thị Giang Châu, đồ tốt nhất định gặp nhiều rồi, chút đồ này của ta coi như là tâm ý.”

Thẩm Tương Nghi cầm chiếc tráp nặng trịch, trong lòng lại ngập tràn cảm giác muôn sóng cuộn trào, hôm nay bị sao vậy, hết người này tới người kia đều muốn tặng nàng quà.

Nàng mở hé khe tráp, không, từng trải việc đời là Bùi Nhị, còn nàng chưa trải sự đời, ánh sáng vàng lấp lánh bên trong cái tráp sắp làm mắt nàng mù rồi.

Nhất thời tay nàng có chút run rẩy.

“Phu, phu nhân, cái này ta không thể nhận được.”

Nàng làm động tác đẩy cái tráp về, nhưng phu nhân Thái thú lại lắc đầu, trên mặt mang nụ cười, vẫn muốn nhét cái tráp vào tay nàng: “Cô nương sợ gì chứ, cũng có phải tai họa ghê gớm gì đâu, chỉ là chút trang sức, làm gì có cô nương nhà nào không có vài bộ chứ.”

“Không được, không được.”

Thẩm Tương Nghi dịch người về sau, đám trang sức này sắp bằng một căn nhà hai vào ba ra ở thành Biện Kinh rồi, đây đâu có phải là tặng đồ trang sức, đây rõ ràng là biến tướng của hối lộ.

Phu nhân Thái thú liếc Bùi Nhị không xa, khẽ nói: “Có phải cô nương sợ Bùi đại nhân biết không? Ta sẽ không để người khác nói cho ngài ấy biết đâu.”

Nói hay không nói cũng đều không được.

Tương lai cả nhà bà tạo phản rồi, nếu như nàng nhận đám đồ này, thì không phải thành đồng bọn của quân phản loạn à?

Lúc này Thẩm Tương Nghi chỉ muốn đẩy cái tráp trở lại, vội vàng thuận theo lời bà ta: “Như vậy cũng không được, ngài ấy ghét nhất là việc ta nhận những thứ này, ta không thể nhận được.”

Chỉ thấy phu nhân Thái thú nghe được những lời này, lông mày nhướng cao: “Lẽ nào cô nhận rồi, Bùi đại nhân còn có thể làm gì cô chắc?”

Thẩm Tương Nghi nhìn phu nhân Thái thú, mới hiểu ra vì mượn danh nghĩa đường huynh muội mà bà ta dường như hiểu nhầm quan hệ giữa nàng và Bùi Nhị.

Nàng mở miệng định giải thích, sau đó nhìn chiếc tráp bên cạnh, trong đầu lóe lên một cách, chuyện này cứ đẩy qua đẩy lại cũng không ổn, không bằng nàng thuận nước đẩy thuyền.

Nàng liếc nhìn Bùi Nhị đang bận kính rượu qua lại kia.

Bùi Nhị à, xin lỗi nhé.

Nàng đột nhiên nghiêng đầu, tay cầm khăn tay che nửa mặt, lã chã chực khóc nói: “Ngài ấy quản ta nghiêm lắm, lúc ở nhà toàn nói với ta, ở nhà có gì mà không có, sao phải nhận đồ của người ta… ta, ta… không dám làm trái ý ngài ấy.”

“Việc này Bùi đại nhân cũng quản?” Phu nhân Thái thú nghi ngờ hỏi.

“Không thì sao.” Trên đường đi Bùi Nhị không ít lần xem thường nàng, lúc này có cơ hội sắp đặt Bùi Nhị, trong lòng Thẩm Tương Nghi không có lý do mà vô cùng sung sướиɠ, thêm mắm dặm muối nói: “Đường ca ta, lúc mà ngài ấy tức giận, còn đối với ta, với ta...”

Nói rồi nàng đột nhiên im lặng, quay đầu đi chỗ khác.