Chương 42

Còn Thái thú Thọ Châu thì hoảng sợ gấp gáp chạy qua: "Mau, mau cho qua, cung nghênh Tam hoàng tử."

Xe ngựa dừng lại trước mặt mọi người, màn xe được vén lên, khoảng mười cô gái đương độ tuổi xuân xanh xuất hiện, thon gọn bé nhỏ như chim hoàng yến, mùi thơm của son phấn tỏa ra cùng tiếng nói cười vui vẻ.

Các nàng ngồi trên thảm trải sàn Ba Tư cười đùa khanh khách.

Tam hoàng tử giống y như con gà trống lúc này mới ngẩng cao đầu đi ra ngoài.

Lúc này phỏng chừng trong lòng mọi người đều nghĩ: Thằng cha này chính là Tam hoàng tử?

Hiển nhiên Vương thái thú không ngờ được rằng Tam hoàng tử lại có phong cách này, sau khi người lộ mặt liền lộ ra biểu cảm trố mặt nghẹn họng.

Thẩm Tương Nghi đã sớm nhìn quen rồi.

Trong lòng nàng có chút buồn phiền, ngươi nói xem Thần Tông này dù gì cũng là người làm hoàng đế bao nhiêu năm, lúc nuôi dưỡng nhi tử có thể dụng tâm một chút không?

"Vị này là, là...Tam hoàng tử?"

Vương thái thú chật vật mở miệng, thanh âm khi nói lời kia có chút khó có thể đè xuống sự run rẩy.

Bùi Nhị nhíu mày thật sâu, nhìn hắn ta một cái, có vẻ hơi đồng tình: "Đúng vậy, Thánh thượng lệnh cho y tới giám sát."

Con ngươi của Vương thái thú co rút một cái, hít sâu một hơi, trong nháy mắt cảm thấy bản thân già đi rất nhiều.

Hắm ta cúi thấp đầu chà sát khuôn mặt già nua, nặn ra nụ cười nghề nghiệp tiến lên nghênh đón: "Tam..."

Lời còn chưa nói ra, Tam hoàng tử đã đi về phía sư gia của phủ Thái thú sau lưng hắn ta.

Vị sư gia này khoảng tầm bảy tám chục tuổi, đầu đầy tóc bạc, Tam hoàng tử bắt lấy tay sư gia, đong đưa tay người ta cả nửa ngày không buông ra, còn thân thiết hỏi: "Ồ, xin chào, vị này chắc là Thái thú Thọ Châu nhỉ, nhìn nè, vì dân mà lao lực đến tóc bạc hết cả rồi."

Vương thái thú: "..."

Nụ cười của hắn ta suýt thì không giữ được, đi nhanh tới trước mặt Tam hoàng tử có mắt như mù kia, gọi người đưa sư gia đi, sáp lại gần nói: "Tam hoàng tử, hạ quan mới là Thái thú Thọ Châu Vương Miễn."

"Ồ, thất lễ thất lễ rồi." Tam hoàng tử đột nhiên bừng tỉnh: "Thái thú ngươi quả thực là...gừng càng già càng cay..."

"..."

Quan viên vây xem đều lau mồ hôi, vị Tam thái tử này rốt cuộc có hiểu lầm gì về tuổi tác của Thái thú vậy.

"Không sao, không sao." Vương thái thú không hổ là kẻ làm quan lâu năm, hắn ta hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng, còn có thể nặn ra nụ cười tâng bốc nói: "Tam hoàng tử thật là anh tuấn...uy vũ, khí phách bất phàm."

Lời này chỉ có Tam hoàng tử cho là thật, y vung tay một cái: "Aiya, mấy lời này ta nghe phát chán rồi, đại nhân không cần nói mãi mấy lời này nữa, người ngoài nghe được sẽ tự thấy hổ thẹn đấy."

"Phải, phải, phải."

Thẩm Tương Nghi nhìn Vương thái thú, lúc này mới cảm thấy nhìn người không thể chỉ qua vẻ bề ngoài, hắn ta đúng là nhân vật có số má, bằng công lực này, đối mặt với Tam hoàng tử còn có thể vỗ mông ngựa đến mức này, tạo phản có là gì?

Sau khi hàn huyên, một đám người xuất phát đến thành Thọ Châu.

Sau khi vào đến ngoại ô thành Thọ Châu, dùng mắt thường cũng thấy được cuộc sống của dân chúng rất khổ cực, ruộng đồng khô nứt, trẻ con bên đường đói đến mức mặt mày vàng vọt, gầy gò ốm nhách. Còn có những người khó khăn đến mức phải đem bán con cái để đổi lấy cái ăn no bụng.

Trên mặt mọi người là một biểu cảm chết lặng, vẫn đứng xếp hàng chờ được vào thành, tựa như vào được thành thì có thể còn đường sống.

Thẩm Tương Nghi nhìn cảnh tượng này, tình hình thiên tai ở Thọ Châu không chút giấu diếm hiện ra trước mặt. Nếu như chưa từng tự mình đi chứng kiến, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ thấy được dáng vẻ thực sự của đời người.

Vương thái thú ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng đau khổ ôm đầu than thở: "Năm nay sau đại hàn chính là đại hạn, hoa màu không sinh trưởng được, dân chúng đều không có cơm ăn. Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, ta làm quan phụ mẫu trong lòng cũng không chịu nổi."

Bùi Nhị ngồi trên ngựa nhìn thi thể được cuốn chiếu chất đống ở ven đường, lạnh giọng nói: "Ta nhớ mấy tháng trước triều đình đã đưa lương thực đến, đống lương thực cứu trợ đấy đi đâu cả rồi."

"Đại nhân không biết, Thọ Châu này có hơn ba vạn dân, sớm đã miệng ăn núi lở rồi. Lương thực của triều đình cũng chỉ như muối bỏ biển, nước xa không cứu được lửa gần."

Vừa nói vừa tiến vào thành Thọ Châu, đặt chân đến phủ Thái thú, Vương thái thú nói muốn đón gió tẩy trần cho họ.

Khi nàng xuống xe, thừa dịp vắng người vội vàng kéo nhẹ ống tay áo của Bùi Nhị, nhón chân lên tiến lại gần nói nhỏ: "Này Bùi đại nhân, ngài nói với mọi người thân phận của ta là gì?"

Bùi Vấn An mặt không đổi sắc: “Đường muội nhà bà con xa."

Tự nhiên được làm em họ của Bùi đại nhân khiến Thẩm Tương Nghi nhận được đãi ngộ không tồi, nàng được phân đến gian phòng phía tây trong sân.

Ngoài trời bóng đêm đang dần bao phủ, khắp nơi bắt đầu lên đèn, cây hòe già trước cổng đang vào mùa, hoa hòe nở đầy cây, hương hoa theo cửa sổ bay vào trong phòng.

Thẩm Tương Nghi tắm xong, đang ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn mấy chùm hoa hòe.

Tỳ nữ mang quần áo đi vào, nhìn thấy bộ dạng của nàng liền cười nói: "Cô nương không hổ là người văn nhã đến từ kinh thành, ngắm hoa mà cũng nhập tâm như vậy."

Thẩm Tương Nghi cười ngượng ngùng một tiếng, vỗ vào miệng hai cái, xấu hổ không dám nói gì.

Nàng ban nãy không phải là đang say mê ngắm hoa mà là đang thèm ăn.

Từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì, bụng trống không, thấy mấy chùm hoa hòe này nở vừa nhiều vừa dày liền liên tưởng đến bánh bao hoa hòe, vỏ mỏng thịt nhiều, nước bên trong ngòn ngọt thơm ngon, cắn một miếng vị thịt hương hoa sẽ quyện vào với nhau.

Nàng đang chảy nước miếng, chớp mắt một cái, chỉ nhìn thấy Tam hoàng tử đang đứng trong sân. Y cũng đang nhìn cây hòe kia, ánh mắt sáng rực lại ưu thương.

Thẩm Tương Nghi vội vàng lui về sau một bước, đóng cửa sổ vào.

Là nàng mệt mỏi quá độ nên bắt đầu phát bệnh thần kinh rồi sao?

Nàng vỗ đầu một cái, hít một hơi thật sâu, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa rồi có người nói: "Thẩm cô nương, là ta nè."

Biết là ngươi nên mới đóng cửa đó.

"Cái đó...Tam hoàng tử, ngài, ngài có việc gì sao?" Nàng cách cánh cửa nói.

"Ta đến xem sự an nguy của cô nương."

Xem ngươi nói cái gì kìa, huynh đệ à, ngươi không đến mới là an toàn nhất đó.

Thẩm Tương Nghi kéo cửa ra một chút: "Mọi chuyện đều ổn, đa tạ Tam hoàng tử lo lắng, xin ngài trở về đi ạ."