Sau khi hỏi dò thì mới biết lão tiên sinh râu dê này họ Hồ, là mưu sĩ của thủ lĩnh thổ phỉ.
Tất cả bài binh bố trận, khẩu hiệu tuyên truyền của thổ phỉ trước đó đều là kiệt tác của lão tiên sinh này.
Lúc đầu Bùi Nhị muốn gϊếŧ lão ta.
Nhưng mà Hồ lão tiên sinh này lại không có cốt khí cầu xin tha thứ, lại bí mật nói chuyện với Bùi Nhị hơn canh giờ, cũng không biết hai người đã nói gì, dù sao thì Bùi Nhị vừa đi ra đã đổi ý, không thể gϊếŧ người này.
Sau đó Bùi Nhị lại nói chuyện riêng tư với Tam hoàng tử, hắn liền giữ Hồ tiên sinh ở trên xe của nàng.
Tố chất tâm lý của Hồ tiên sinh cực kỳ tốt, vừa vào xe đã kêu đói, hoàn toàn không có tự giác rằng lão ta đang là tù binh.
“Sợ chứ, các ngươi còn trẻ nên không biết, người đã già rồi thì sẽ càng tham lam, càng tiếc mạng, vừa rồi lão tiểu gặp Bùi nhị lang cũng giống như gặp Diêm Vương vậy đó.”
Hồ tiên sinh vuốt ria mép, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Thẩm Tương Nghi bực bội hỏi: “Sao ông lại biết là ai đang mang binh chứ?”
Hồ tiên sinh trợn mắt dựng râu đáp: “Từ khi các ngươi lên núi thì ta đã biết rồi, xe thái bình bốn bánh, ngựa đều là ngựa tốt Tây Bắc, vừa nhìn đã biết là đến từ Kinh Thành rồi. Ngươi nghĩ xem, hiện giờ triều đình có thể phái ai đến cứu trợ thiên tai Thọ châu, vậy mà đầu lĩnh thổ phỉ lại ngu ngốc không nghe lời ta khuyên bảo.”
Nói đến đây, Hồ tiên sinh nhét hai tay vào trong áo bông của mình, lão ta vừa bắt rận vừa nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Ôi chao, ai, ôi, cô nương à, ngươi đã gặp Tam hoàng tử ở Biện Kinh sao?”
“Không có.”
Thẩm Tương Nghi lắc đầu, nàng nhíu mày nhìn về phía lão ta, lão ta thần bí xích lại gần và nhỏ giọng nói: “Tam hoàng tử rất kỳ lạ.”
“Ông đang nói đầu óc của y sao?”
Thẩm Tương Nghi nghĩ, cảm giác đúng là rất kỳ lạ.
Hồ tiếc sinh nhướng mắt, âm u nói: “Tất cả đều kỳ lạ.”
“Tất cả đều kỳ lạ.” Hồ tiên sinh nói: “Trước mắt mọi người nên lão tiểu không dám nhiều lời. Khi ta xuống núi, ta đã chọn ba thanh niên trai tráng thân thủ tốt bên trong đám thổ phỉ bảo vệ ta, thế nhưng Tam hoàng tử chỉ cần một kiếm là có thể làm ba người kia…”
Hồ tiên sinh nói rồi ra hiệu bằng tay, hai mắt Thẩm Tương Nghi trợn tròn, nàng ngạc nhiên hỏi: “Xuyên qua?”
Hình như Hồ tiên sinh đang nhớ lại chuyện gì đó, cảm xúc kích động vỗ góc bàn làm cho những khúc xương còn thừa trên bàn đều nhảy lên.
“Đúng vậy, giống như xâu hồ lô vậy đó.”
Thẩm Tương Nghi nghi ngờ nói: “Tiên sinh, chẳng lẽ ông ăn nhiều quá nên nói chuyện hoang đường hả?”
Nếu giống như lão ta hình dung thì Tam hoàng tử có còn là người nữa không hả?
Hồ tiên sinh lườm nàng: “Lão tiểu là loại người đó sao? Ta đã bước nửa chân xuống mồ rồi, ta còn lừa gạt ngươi làm gì. Dù sao thì ta nghĩ, nếu như người này không có thần lực bẩm sinh, ngoại trừ bất thường thì chính là có quỷ.”
Bất thường hoặc có quỷ? Là Tam hoàng tử sao?
Ông có chắc là ông không nói quá về y không?
Thẩm Tương Nghi cẩn thận suy nghĩ miêu tả về Tam hoàng tử ở bên trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, Tam hoàng tử cũng chỉ là bề tôi quỳ dưới váy nữ chính mà thôi, ngoại trừ tình yêu nam nữ thì bình thường cũng không tốn nhiều bút mực miêu tả về y, sau cùng y còn bị Thái tử ghen tuông hại chết, là kiểu nhân vật lót đường tiêu chuẩn, y thì có thể có quỷ gì chứ.
“Đi mau!”
Tiếng la hét ngoài xe cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tương Nghi, nàng kéo rèm ra xem thì nhìn thấy có vài nữ nhân, hài tử, người già yếu và tù binh chạy xuống chân núi, chẳng khác gì đang lùa vịt cả.