Cho dù là một bà lão ven đường thì cũng có thể gϊếŧ người vì miếng ăn, làm sao nàng có thể bảo đảm bản thân có thể sống sót được chứ?
Thẩm Tương Nghi lau mặt, đón ánh sáng bình minh vừa mới ló dạng, nàng giữ chặt vạt áo người trước mắt rồi cố gắng nở nụ cười.
“Cầu xin đại nhân, dạy ta.”
Có cơn gió thổi qua làm cho lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Hắn nắm chặt bàn tay cầm đao của nàng rồi bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay của mình, mũi đao lạnh lẽo chỉ về phía l*иg ngực của xác chết kia.
Nàng nghe thấy hắn gằn từng chữ bên tai nàng: “Đây là ngực, đâm đao vào nơi này thì có thể gϊếŧ chết người đó trong một đao.”
Thẩm Tương Nghi nghe mà cảm thấy hoảng hốt, nàng dựa sát vào l*иg ngực Bùi Nhị, cơ thể ấm áp dựa vào l*иg ngực lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể của hai người chậm rãi hòa vào nhau, không biết là người nào sưởi ấm cho người nào.
Bùi Vấn An há miệng, không biết hắn nghĩ gì mà vươn mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ấm áp trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ít ra… Bây giờ sau lưng cô còn có ta.”
Thẩm Tương Nghi ngừng khóc, nàng nhìn mặt trời vừa mọc trên bầu trời, vừa nhìn đã thấy ánh sáng đang dần trở nên chói mắt, xuyên qua những đám mây mỏng khiến cho trước mắt trở nên mờ mịt.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay của hắn: “Đại nhân nói không đúng rồi.”
Hắn nghe thấy nàng nói: “Mai sau, ta cũng muốn bảo vệ đại nhân chu toàn.”
Nghe nói như thế, hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay mềm mại đang chạm vào mình, trong chốc lát không nói lời nào.
Thẩm Tương Nghi còn đang suy nghĩ, dựa vào người khác thì có bản lĩnh gì đâu chứ, nàng phải tự mình kiên cường hơn mới được.
Hơn nữa Bùi Nhị đã cứu nàng hai lần rồi, dù thế nào thì nàng cũng phải dốc hết sức bảo vệ hắn.
Nhưng Thẩm Tương Nghi vừa nói xong lời này đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Vốn dĩ ý định của nàng rất tốt, nhưng mà sao mấy lời này lại giống như trong thoại bản thế nhỉ, nếu như giữa nam nữ đang có tình cảm sâu nặng mà nói đến những lời này thì thường là lúc sinh ly tử biệt…
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Không ngờ thái độ của Bùi Nhị đã thay đổi, vẻ lạnh nhạt ngày trước đã phai nhạt vài phần, lông mày hắn nhướng lên: “Cô…”
“Ta không có!”
“Mỗ có nói gì sao? Cô nương căng thẳng như thế, chẳng lẽ là giấu đầu lòi đuôi, trong lòng có quỷ?”
“Ta, ta…”
Dường như Thẩm Tương Nghi đã trở nên nói lắp.
Mặc dù nàng có thể đặt tay lên l*иg ngực phẳng lì của mình và nói, vẻ ngoài của Bùi Vấn An cực kỳ đẹp mắt, nhưng mà Bùi Vấn An lại là người mà nàng dám nghĩ đến hắn khi không say xỉn hay sao?
Nàng sợ mình mà nói ra thì Bùi Nhị sẽ lập tức chôn nàng dưới chân núi này.
Đột nhiên sắc mặt Bùi Nhị thay đổi, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, hắn trở tay cướp lưỡi đao trong tay nàng rồi vung về phía Nam, lưỡi đao như một cơn gió bắn vào trong rừng.
“Bịch.”
Một người đàn ông lăn ra từ phía sau cái cây, chòm râu dê, áo tơi rộng lớn.
Lão ta nằm rạp dưới đất không nhúc nhích, nếu như không phải hơi thở vẫn còn đang phập phồng thì tám phần là bọn họ đã nghĩ rằng người này đã chết rồi.
Ánh mắt Bùi Nhị lướt qua người này, hắn chậm rãi đứng lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một cái cây và lạnh lùng quát: “Lăn ra đây!”
Tiếng nói vừa dứt thì quả nhiên có một người đi ra.
Người này chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, đầu đội mão bạch ngọc, y phục gấm vóc, dáng vẻ hoàn toàn không phù hợp với vùng núi hoang sơ cằn cỗi này.
Chỉ thấy y mỉm cười nhìn về phía trước và nói: “Biểu huynh, đã lâu không gặp.”