Chương 31

Nàng, nàng gϊếŧ người rồi.

Bình thường nàng là nữ phụ chỉ biết thêu thùa may vá, thẩm trà, đánh đàn vậy mà đã gϊếŧ người rồi.

“Tiểu Đào, em, em không sao chứ?”

Thẩm Tương Nghi bịt vết thương của nàng, chỉ nhìn thấy máu thấm ướt đẫm lưng, hết cách đành bế Tiểu Đào ra ngoài, nhưng chưa đi được vài bước, thân thể Tiểu Đào nặng nề, hai người cùng ngồi bệt trên đất.

Nàng lo lắng tới mức không biết nên làm gì, chỉ hận bản thân không có sức lực như Tiểu Đào, há miệng hét to lên.

“Cứu mạng, cứu mạng! Có ai không? Chúng tôi ở đây!”

Tiểu Đào dựa vào thân cây, một đêm trôi qua, trên mặt đầy vết thương ngoài da, môi khô nứt nẻ nói: “Tiểu thư, cô nói chuyện cùng ta đi, vừa nãy ta nhìn thấy cha mẹ rồi.”

Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn Tiểu Đào nói một cách nghiêm túc:

“Đây là lần đầu tiên ta thấy bọn họ kể từ nạn đói năm đó, bọn họ gọi ta đi theo, ta muốn đi qua xem thử, nhưng không cách nào cử động được.”

Trong thời khắc sống chết, nàng có chút nghẹn ngào.

“Tại, tại sao vậy?”

“Ta nhớ tới lúc hai người chúng ta cùng ăn đùi thỏ, mỡ bóng loáng, ta còn chưa ăn đủ đâu, lúc đó chân, chân liền không cử động được nữa.”

Nghe tới đây, mắt Thẩm Tương Nghi đã ngấn lệ: “Tiểu Đào, đừng nhắm mắt, ta dẫn em về thành Biện Kinh, điểm tâm ngọt ở đường Tiền Hành, bánh Phù Dung ở cổng Đông Ti, thủy dẫn tử…”

Ánh mắt Tiểu Đào dần dần mất đi thần sắc, nàng vẫn kéo dài giọng hô lên.

“Có ai không tới đây đi, mau tới đây!”

Dường như cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng nàng, vài cấm vệ quân từ rừng cây xào xạc lao ra ngoài, bọn họ nhìn Thẩm Tương Nghi ngồi bên cạnh một lượt trước, thấy nàng không bị thương, liền đặt Tiểu Đào đang hấp hối vào cáng rồi mang đi.

Tiểu Đào yếu ớt nheo mắt, để lại một câu:

“Tiểu thư, Tiểu Đào nhớ kỹ, cô cứu ta một mạng.”

Thẩm Tương Nghi ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, đứng dậy muốn đi theo xem tình hình, nhưng dường như chân nàng chẳng còn chút sức lực nào, không đứng lên nổi.

Sau lưng nàng vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng, mắt nàng mở to kinh hãi, đột ngột quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo, đi từ chiến trường phía dưới lên, trên ngực và tay áo đều nhuộm máu đỏ tươi, nhưng dường như một chút mùi máu tanh cũng không nhiễm.

Giống như yêu ma quỷ quái trong câu chuyện xưa, lại giống như thần tiên trong thoại bản.

Nàng cứ nhìn hắn như thế, đôi mắt cuối cùng cũng xuyên qua lớp sương mù mà sáng trong trở lại, quần áo nhuốm máu lắc lư trước mắt, hắn từ từ ngồi xuống, dịu dàng hỏi:

“Có bị thương không?”

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Thẩm Tương Nghi nhào vào ngực người trước mắt rồi òa khóc, hù dọa cả đám chim rừng sợ hãi bay tán loạn.

“Ta, ta gϊếŧ người rồi!”

Thẩm Tương Nghi không ngừng gào khóc, giống như muốn trút hết tất cả sợ hãi và oan ức hôm nay vào trong ngực người này.

Bùi Vấn An bị nàng nhào vào trong ngực như thế làm cho hắn có chút luống cuống, thân thể cứng đờ muốn đẩy nàng ra.

Lại thấy ngón tay đang nắm vạt áo hắn run rẩy không thôi, bàn tay hắn chợt đổi hướng rơi xuống phía trước khẽ vuốt lưng nàng.

“Hôm nay chém gϊếŧ thổ phỉ cứu được mạng người, Thẩm cô nương rất lợi hại.”

Có cơn gió thổi qua gương mặt nàng, là mùi máu tươi thổi tới từ trên người Bùi Nhị.

“Đại nhân, Tiểu Đào sẽ chết sao?”

“Không chết được, trên đời này, người có lo lắng trong lòng thì đều sẽ không dễ dàng chết được.”

Tiếng nức nở của Thẩm Tương Nghi nhỏ dần, lỗ tai dán vào l*иg ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Thật không?”

Bùi Vấn An cúi đầu xuống, hắn rũ mi mắt nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt: “Quân tử không nói bừa.”

Nàng ngửa mặt lên đối diện với ánh mắt của hắn, trong đôi mắt ấy không có bất kỳ cảm xúc vui vẻ hay buồn bã.

Mặc kệ là đau khổ trong nhân gian hay là việc đất nước rơi vào hỗn loạn thì dường như hắn luôn có thể nhìn xuống bao quát chúng sinh, lắng nghe những lời cầu xin đau khổ của thế gian nhưng vẫn bình thản lạnh lùng như núi.

Nàng nằm trên đầu vai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Bùi đại nhân, ngài, ngài đã từng… có bao giờ cảm thấy sợ không?”

Bùi Nhị nhìn về phía mũi đao bên chân, hắn nhặt lên và đặt vào trong tay nàng.

“Không thể sợ. Thói đời chính là như thế, cô có thể trốn trong thành Biện Kinh, có thể che mắt bịt tai nhưng không có ai có thể trốn tránh cả đời.”

Thẩm Tương Nghi nắm lưỡi dao sắc bén trong tay, bàn tay nàng có hơi run rẩy, giống như con đao này có sức nặng nghìn cân.

Trước kia nàng nghĩ rằng nếu rời khỏi kinh thành là có thể tìm nơi yên bình ổn định cuộc sống, thế nhưng bây giờ xem ra, nếu như triều đình không có ràng buộc, kẻ địch bên ngoài xâm lấn thì thiên hạ này thật sự sẽ có chỗ nào thái bình hay sao?