Trong màn đêm tĩnh mịch, vạn vật nhuốm một màu đen.
Trên sườn núi, Thẩm Tương Nghi yên lặng như gà nằm bò sau một khối đá lớn, bất động hoàn toàn.
Không có ý gì khác, nàng rất hiểu rõ bản thân, với cái sức chiến đấu của nàng, việc duy trì được cảm giác không tồn tại của bản thân, chính là sự giúp đỡ lớn nhất với đồng đội rồi.
Địa hình trên sườn núi thông thoáng, không có địa hình tự nhiên nào cao và hiểm trở, nhưng may là có thể nhìn rõ quân địch bên dưới, là một vị trí phục kích khá tốt.
Không bao lâu sau, trong rừng xuất hiện những đốm lửa không ngừng di chuyển, những ngọn lửa nối liền thành một đường, đó là ánh sáng của ngọn đuốc, vài bóng đen vụt ra từ khu rừng rậm rạp, nếu không nhìn kĩ, còn tưởng là động vật như báo hay sói.
Thẩm Tương Nghi nhìn chằm chằm về phía dưới sườn núi, nín thở, cả đội lặng lẽ mai phục trên sườn núi, dường như hòa cùng một thể với màn đêm tối này, ngoại trừ tiếng tiếng chim kêu vượn hú bên tai ra, không còn âm thanh nào khác.
Ánh sáng đó càng lúc càng gần, ở khoảng cách không tới mấy trăm mét, cuối cùng Thẩm Tương Nghi cũng nhìn rõ đám thổ phỉ đó.
Bọn chúng hầu hết đều là những người đàn ông tráng kiện, mặc trên mình bộ quần áo binh đã cũ, áo giáp thô sơ, trên tay cầm đao và hung khí, còn có người còn cầm theo ván gỗ tự chế làm giáp, trên mặt đám vũ khí này nhuốm máu tanh nồng, gió núi mang theo mùi máu tanh không thể tan.
Cơn gió đêm vi vu thổi qua mặt, Bùi Vấn An đứng trên sườn núi, trông xuống đám người này.
“Tạo ra chút tiếng động đi.”
Mệnh lệnh vừa ban xuống, từng mũi tên phóng xuống, mấy tên đi phía trước lần lượt ngã xuống, trong nháy mắt, chỉ còn lại một người.
Tên đó mặt mày hoảng sợ, vất vũ khí đi, không kịp nhìn rõ xem xảy ra chuyện gì, quay người hết lăn lại bò vội vàng đâm đầu chạy vào rừng.
“Đại nhân, có cần đuổi theo không, tên đó nhất định trở về đưa tin rồi.”
Bùi Vấn An nhìn vào màn đêm dày đặc, bình tĩnh nói.
“Không cần, chính là đợi bọn chúng tới.”
Đám thổ phỉ trong núi này đáng ra nên cướp tài sản xong liền bỏ chạy, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên có tổ chức, lúc này bản chất vấn đề đã thay đổi.
Đám sơn tặc này nghe thám tử hồi báo thì bắt đầu vui vẻ vô cùng.
Không tới hai trăm người mà dám tấn công lên núi?
Lý Mãng - thủ lĩnh đám sơn tặc núi Thanh Sơn đập bàn, đẩy nữ nhân trong lòng ngã ra đất:
“Trời xanh đã tàn, làm gì có đạo nghĩa quan phủ gì nữa. Người đâu, tập hợp tất các huynh đệ lại. Hôm nay chúng ta đã vào rừng làm cướp, có thịt ăn có rượu uống, còn hạnh phúc hơn những ngày tháng trước kia làm người dân lương thiện, để cho chúng xem thử nơi đây là địa bàn của ai?!”
“Đúng thế! Núi Thanh Sơn không thuộc quan phủ quản lý, bọn chúng không qua được đây!”
Người trong phòng càng lúc càng kích động, còn chưa bắt đầu trận chiến, dường như bây giờ bọn chúng đã nhìn thấy thắng lợi rồi.
Nhưng một lão già tóc bạc đứng trong góc nghe thấy những lời này, chỉ đứng trong bóng tối run rẩy, lạnh lùng nhìn đám sơn tặc này, trên môi không nhịn được nở nụ cười khinh khỉnh.
Ha, đúng là đám ngu dốt không biết sợ là gì.
Ở phía bên này của màn đêm, tất cả các hành động được diễn ra một cách có trật tự.
Thám tử nhanh chóng quay trở lại báo tin:
“Đại nhân, bọn chúng tới rồi.”
Quả nhiên, lời vừa dứt, trên núi truyền tới âm thanh như sấm dậy, chỉ nghe thấy kèm theo tiếng la hét, bọn sơn tặc lao ra từ khu rừng rậm, như bầy quạ rời tổ lao ra ngoài.
Cách đó trăm mét, có một tên đang ngồi trên ngựa, xung quanh chen chúc toàn là người.