Tử tù?
Nếu nói như vậy, nàng ngồi chuyến này vẫn còn sống quả là rất đáng để ăn mừng.
Nàng đi bước nhỏ di chuyển đến trước mặt Bùi Nhị, cầm lấy một bát trà lớn một hơi uống cạn, dùng tay áo xoa xoa miệng, nhấm nháp ít lá trà khô, quan sát bốn phía.
Gần đó, bảy tám chiếc xe thái bình chỉnh trang xong xuôi đang đợi xuất phát. Cách đó không xa còn có mười mấy con ngựa đi theo, đang nghỉ ngơi ăn cỏ. Ước chừng cả đoàn xe có hơn trăm người, vừa nhìn đã biết sắp đi xa, nàng không khỏi thắc mắc:
“Bùi đại nhân, ngài làm gì vậy?”
“Đi Thọ Châu đó.”
Bùi Vấn An thong dong nói, hắn đứng dậy đi tới chuồng ngựa, vỗ vỗ lưng ngựa.
Thẩm Tương Nghi cũng đứng dậy đuổi theo, nàng biết Bùi Nhị muốn đi Thọ Châu.
“Không phải, ta không phải hỏi cái này, Bùi đại nhân, ngài đi Thọ Châu là do có nhiệm vụ quan trọng phải làm, mới sáng tinh mơ lôi ta tới làm cái gì? Chẳng lẽ... muốn ta đi đưa tiễn ngài?”
Bùi Nhị cười nhẹ: “Cô nương nói đùa rồi, đương nhiên là cô nương cũng đi cùng Bùi mỗ.”
Thẩm Tương Nghi kinh ngạc, đây rõ ràng là đang xa rời cốt truyện của nguyên tác khiến nàng nhất thời không biết nói cái gì, run run nửa ngày, chỉ lặp lại nói:
“Ngài, ngài...”
Bùi Nhị cúi đầu, với lấy một khối bánh đậu đặt trong lòng bàn tay rồi bóp vụn thành bột, cúi người xuống đưa qua cho ngựa liếʍ láp, nhàn nhạt nói:
“Cô nương không cần kinh ngạc, Bùi mỗ chỉ là cảm thấy cô nương có tài kinh thế tế dân (coi đời, giúp dân), ngây ngốc ở hậu viện trong bốn bức tường không khỏi đáng tiếc.”
Thẩm Tương Nghi nhìn Bùi Vấn An nói dối không chớp mắt.
Bùi Nhị, người đang nói cái vẹo gì vậy, nàng không thấy đáng tiếc, một chút cũng không đáng tiếc!
Nàng rất vui lòng được ngồi không trong nhà, ít nhất sẽ không nguy hiểm tới tính mạng!
Đây rõ ràng là Bùi Nhị muốn kéo nàng lên thuyền giặc.
“Bùi, Bùi đại nhân, ngài làm như vậy hình như… Có phần… hơi không hợp tình hợp lý.”
Thẩm Tương Nghi sắp xếp lại ngôn ngữ, lúc này mới châm chước nói. Dù sao hắn cũng là vai phản diện, không dễ đắc tội.
Bùi Nhị ngẩng đầu nhìn về phía nàng, dường như rất chăm chú lắng nghe, nàng liếʍ liếʍ môi nói:
“Nam chưa thành thân, nữ chưa xuất giá, đường đến Thọ Châu xa xôi, hai ta ngày đêm ở chung như vậy không thích hợp, truyền ra ngoài ta có muốn gả cũng không gả đi được.”
Bùi Nhị nhướng mày, chậm rì rì nói: “Cô nương yên tâm, chuyến này Bùi mỗ dẫn theo chính là cấm vệ xuất sắc của Biện Kinh, đao kề trên cổ cũng không ai dám tiết lộ nửa lời, còn về chuyện ngày đêm ở chung...”
Hắn quét mắt nhìn Thẩm Tương Nghi một lượt, ung dung cười:
“Cô nương nghĩ nhiều rồi.”
“…”
Thẩm Tương Nghi có cảm giác bản thân bị sỉ nhục, nhưng xem xét kỹ lưỡng thì đúng là vậy. Hạng thế gia công tử như Bùi Vấn An, "quất ngựa dựa vạt hồng" đó là chuyện thường tình. Phỏng chừng đã quá quen phong nguyệt sớm tối, kiểu ba đồng một mớ như nàng sợ là không lọt được vào mắt của kẻ lão luyện.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng chỉ là thiếu ngực thiếu mông chút thôi, tốt xấu cũng được coi là một giai nhân thanh tú, lời ấy của Bùi Nhị cùng ánh mắt đó là có ý gì, xem thường ai chứ?
Dù sao hiện giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, nàng nhịn.
Thẩm Tương Nghi hít một hơi thật sâu:
“Aizz, Bùi đại nhân lời này lầm lẫn rồi, chẳng may người nhà của ta biết thì làm sao bây giờ?”
“À, Thẩm biên tu biết.”
“Hả? Cha ta biết?”
Sao có thể?
Thẩm Tương Nghi hoài nghi phương thức ngủ của chính mình không đúng, bằng không làm sao mà ngủ một giấc tỉnh dậy lại gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
Cha nàng Thẩm Học Tu là người thế nào?
Đó là người đọc sách đọc đến choáng váng đầu óc - một kinh quan nghèo túng, là chủ nhân ngôi nhà mà cháy đến nóc cũng vẫn lẩm nhẩm đạo Khổng Mạnh một lượt mới chạy ra ngoài.