Thẩm Tương Nghi còn chưa yên tâm, liếc mắt thấy bên cạnh có ghế dựa, vén tay áo kéo ghế dựa về phía cửa, động tác hì hục của nàng đột nhiên ngưng lại, hình như có chút không thích hợp.
Nàng—— Có phải đã quên cái gì rồi không?
Nàng chầm chậm quay đầu.
Chỉ thấy Bùi Nhị im lặng đứng ở đó, ánh mắt phức tạp ngừng trên người nàng.
“Bùi, Bùi đại nhân, ngài, ngài đừng hiểu lầm.”
Thẩm Tương Nghi cười gượng.
Bùi Nhị nhướng mày, muốn duỗi tay về phía cửa, Thẩm Tương Nghi lập tức phản ứng lại, ấn tay Bùi Nhị một cái, hoảng loạn nói: “Bùi đại nhân, ngài không thể ra ngoài.”
Bùi Nhị cụp mắt thấy nàng run run đè chặt tay hắn tay, lại nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ.
Không được, không thể, Bùi Nhị không thể nhìn thấy Giang Ứng Liên!
Thẩm Tương Nghi nhón chân, tay lanh mắt lẹ ôm mặt Bùi Nhị xoay về, khuỷu tay cố định cằm hắn, cứng rắn khiến tầm mắt hắn nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, quả thực có hơi... xấu hổ.
Nàng sờ soạng khuôn mặt Bùi Nhị.
Không chỉ sờ soạng, còn ôm lấy.
Nếu hết thảy có thể làm lại, nàng nhất định sẽ cạy não lúc nãy của nàng ra xem, xem bên trong chứa cái thao tác quái gì.
Khuôn mặt của Thủ phụ tương lai há có thể dễ dàng cho nàng sờ?
Nhưng nếu đã xảy ra thì cũng chỉ có thể đối mặt thôi đúng không?
Thẩm Tương Nghi ôm khuôn mặt tuấn tú của Bùi Nhị, căng da đầu cố nở nụ cười mà nàng cho là xán lạn nhất: “Cái đó gì nhỉ, đại nhân, nếu không, tôi lại cho ngài thấy một mặt khác?”
“Cô nương làm việc tựa như thỏ trốn, đúng là không giống người thường.”
Lúc Bùi Nhị nói lời này thì vẻ mặt bình thản như nước cho nên cũng không phân biệt được là hắn đang vui hay buồn.
Thẩm Tương Nghi cố gắng bình tĩnh lại, nàng coi như Bùi Nhị đang khen nàng.
“Đâu có đâu có, Bùi đại nhân, ta cảm thấy vừa rồi ngài nói quá đơn giản nhưng tư tưởng giác ngộ lại rất cao, đúng là tấm gương mẫu mực cho bản thân ta, không bằng chúng ta lại ngồi xuống thảo luận sâu hơn về chuyện nhân sinh nhé?”
“Sâu hơn?”
Bùi Nhị trở tay nắm cổ tay nàng và đến gần nàng hơn một chút.
Thẩm Tương Nghi lui về phía sau nhưng không thể lùi lại được nữa, lưng dán trên cửa, người trước mặt giống như đang ôm nàng vào lòng.
Hơi thở hai người giao nhau, dường như nàng ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt.
Trà Lư Sơn Vân Vụ này đúng là cực phẩm mà, mát lạnh thấu xương, phảng phất như mát đến lòng người, kỳ lạ chính là vị ngọt sau đó của hương trà lại vương vấn rất lâu đều không tan biến, quyến rũ người khác hồn bay phách lạc rồi trong chớp mắt lại đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng chỉ nghe thấy giọng nói bình thản của hắn vang lên, hắn nghiêng nửa gương mặt dựa vào trước mặt nàng, nhỏ giọng nỉ non giống như đang mê hoặc bên tai nàng: “Cô muốn sâu hơn thế nào?”
“Chờ đã.”
Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía xà ngang trên nóc nhà, vẻ mặt kiên định với giọng nói vang dội: “Bùi đại nhân, ngài là đóa hoa ở trên đỉnh núi mà ta chỉ là một người bình thường tại trần gian, là ta không xứng với ngài, ngài tuyệt đối đừng sa đọa vì ta.”
Bùi Nhị nghe nói như thế thì nhìn nàng với ánh mắt sâu kín.
Lúc này, dưới tay hắn đột nhiên phát lực đánh về phía chốt cửa phía sau nàng.
Trong lòng Thẩm Tương Nghi chợt giật thót, nương nó Bùi Nhị chơi xấu!
Nàng biết mà, hắn đến gần nàng cũng không phải là ham muốn sắc đẹp của nàng mà là hắn muốn mở cửa!
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói: “Pháp sư, ngươi có nhìn thấy một nam tử áo xanh đi ngang qua đây không?”