Bùi Vấn An nhấp một ngụm trà, sau đó đặt tách trà xuống: “Thẩm cô nương, cô là con gái của biên tu Thẩm Học Tu của Hàn Lâm Viện, mẫu thân cô qua đời lúc cô bảy tuổi, phụ thân cô lại lấy thêm kế thất. Dạo gần đây cũng không có chuyện gì mới mẻ xảy ra, chỉ là công tử nhà Tôn Thị Lang mà năm ngoái cô đính hôn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên hôn sự bị giải trừ, mấy điều này không sai chứ.”
Nghe tới đây, trà mà Thẩm Tương Nghi vừa uống vào miệng suýt chút nữa phun ra ngoài, Bùi Nhị này thiếu chút nữa đào phần mộ tổ tiên nàng lên để nhìn cho rõ rồi đó.
Nàng lau miệng, vẻ mặt hoang mang nhìn Bùi Nhị mà hỏi: “Đại nhân, thám tử nhà ngài sống trên mái nhà ta sao? Lẽ nào tới việc trưa nay ta ăn gì mà ngài cũng biết?”
“Cô nương yên tâm, cũng không tới mức đó.” Bùi Nhị cười nhẹ: “Bùi mỗ chỉ có một chuyện chưa rõ.”
“Đại nhân cứ nói.”
“Cô nương tinh thông Kinh Dịch Thuật Số, nhưng vì sao muốn giúp Bùi mỗ?”
Thẩm Tương Nghi sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời kiểu gì.
Nếu mà nói sự thật, nàng nhất định sẽ lau nước mắt ôm lấy đùi của Bùi Nhị mà nói “Huynh đệ, nếu không phải kiếp trước ngài từng cứu ta một mạng, ta cũng chẳng muốn đi vào vũng bùn này của ngài.”
Nhưng những lời này không thể nói thật được, mới một lần lộ mặt của nàng mà hắn có thể điều tra nàng rõ ràng như vậy rồi.
Nếu nàng dám nói cái gì mà kiếp trước kiếp này, nói không chừng hắn coi nàng như yêu quái báo ơn, xử tử tại chỗ luôn.
Không cần nghi ngờ, nàng cảm thấy chuyện gϊếŧ người diệt khẩu này là chuyện Bùi Nhị hắn có thể làm ra được.
Nghĩ tới đây, nàng đặt chén trà xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ… có lẽ ta và đại nhân có chút điểm chung.”
Bùi Nhị cúi đầu nhìn nàng: “Ồ, cô nương cũng hiểu về trà?”
Nàng nào hiểu biết gì về trà nha?
Thẩm Tương Nghi đối mắt với hắn: “Ta không hiểu về trà, nhưng ta hiểu đại nhân muốn thứ gì.”
“Điều này có chút thú vị.” Người Bùi Nhị hơi hướng về phía trước, rũ mí mắt xuống, chậm rãi nói: “Cô nương cứ thử nói xem ta muốn thứ gì.”
“Nắm giữ quyền hành, lên được chức cao nhất trong các đại thần.”
Đáp án này, dường như khiến Bùi Vấn An cảm thấy khá bất ngờ.
Điều này cũng khiến Bùi Vấn An nhìn nàng nghiêm túc nhất kể từ sau khi hắn và Thẩm Tương Nghi gặp nhau.
Ánh mắt hắn sáng rực, giống như con chim ưng nhìn chăm chú vào con mồi, đánh giá từ đầu tới chân của nàng một hồi, tới sợi tóc cũng không bỏ qua.
Nếu Thẩm Tương Nghi không biết đây là bởi vì nàng nói trúng tình tiết sự thực ẩn bên trong, với loại ánh mắt kiểu này nàng chắc chắn sẽ cho rằng Bùi Nhị đang say đắm yêu nàng.
Đương nhiên là nàng biết rõ bản thân không phải Mary Sue, Bùi Nhị cũng không phải là người mù quáng trong tình yêu, nên tất cả những gì trước mắt đây chả liên quan gì tới tình yêu cả.
Bùi Nhị kéo giãn khoảng cách, nhìn nàng đánh giá: “Vậy mục đích của cô ở đây là gì?”
Thẩm Tương Nghi thở dài một hơi, đây chính là điểm không tốt của việc giao thiệp với người có tâm tư sâu xa, dường như bất luận là làm chuyện gì, cũng phải tìm hiểu rõ ràng lợi ích và mục đích, không vui vì người khác vô duyên vô cớ đối tốt với hắn sao?
Nàng mím môi.
“Không cần biết đại nhân có tin hay không, ta chẳng có mục đích gì cả, chỉ hy vọng một đời này của đại nhân suôn sẻ không âu lo, đạt được những gì mình mong muốn.”
“Mong ta suôn sẻ không âu lo, đạt được mong ước.”
Bùi Nhị chậm rãi nhắc lại mấy chữ này, cười một cái: “Ta đã từng nghe qua ước mong của rất nhiều người, nhưng vì ta mà cầu nguyện như này vẫn là lần đầu được nghe, cô nương quả thực rất thú vị.”
Nụ cười này của hắn khiến trong lòng nàng chột dạ, có chút đỡ không nổi.
“Bùi đại nhân, ngài đừng cười như vậy.”