Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Hoàng Gia Tôi Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Chương 3

« Chương Trước
Hành tinh rác không có luật pháp, chỉ có một quy tắc bất biến.

Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.

Một cô gái yếu đuối muốn sống sót, không bị đói rồi vì không cướp được thức ăn mà trở thành thức ăn, không bị những kẻ biến độc chiếm, lại muốn sống ở thành phố rác đầy rẫy cái ác mà ra khỏi đó vẫn nguyên vẹn, thì sẽ không chỉ biết mỗi nịnh nọt khoe tài trí.

"Này! Bạch Tiểu Sơ, sao lại đột nhiên ra tay như vậy? Nếu tao phản ứng không kịp, thì giờ mày phải trăn trối rồi đấy."

Vệ Trì vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng vẫn không quên giật lấy một quả trái cây từ đống Bạch Sơ đang ôm.

Bạch Sơ không hề có ý thức mình đã gây phiền phức cho người khác. Cô cắn một miếng trái cây, bất mãn nói: "Chúng dám bảo tao làm việc không công!"

Vệ Trì thấy cô không có ý định trả lời một cách nghiêm túc, lườm cô một cái, "Mày gϊếŧ Boren trước mặt bao người. Ông trùm Hắc Luân cũng bị tao gϊếŧ rồi. Giờ cả hai bên đều không tha cho chúng ta đâu."

Bạch Sơ giơ ngón tay cái lên lắc lắc trước mặt Vệ Trì, "Mày nói sai rồi. Boren bị ông trùm Hắc Luân sai tao gϊếŧ, ông trùm Hắc Luân bị Hắc Xà gϊếŧ, có gì liên quan đến chúng ta?"

Cô ăn trái cây, giọng lúng búng, cứ như cái chết của hai người đó thật sự không liên quan gì đến mình.

Vệ Trì nhìn vào đôi mắt sáng của cô, miệng đang cắn trái cây cũng chậm lại. Cô chỉ mỉm cười với cậu ta.

Cậu nhăn mày quay đi, không yên tâm nói: "Boren và Ông trùm Hắc Luân cùng chết. Mày nghĩ bọn thuộc hạ sẽ giải quyết chúng ta trước hay là tranh nhau lên làm lão đại trước?"

Không ai không muốn rời khỏi hành tinh rác, nhưng người thường không có cách, chỉ có thể tranh giành đồ ăn mà chết dần chết mòn. Những kẻ sống ngoài vòng pháp luật có tiền nhưng không có nơi nào để đi. Chúng đã trở thành tội phạm bị truy nã của vũ trụ, danh tính căn cước đã bị hủy, hồ sơ bị đưa vào tập tin truy nã. Chúng rời khỏi đây thì chỉ có thể đi tù. Chúng sẽ không hy sinh hết mình vì lão đại đã chết.

"Chờ chúng..."

"Chờ chúng giải quyết xong vấn đề nội bộ thì các vị đã rời khỏi hành tinh rác rồi."

Giọng nói đột ngột vang lên trên con đường đầy rác thải, nghe có vẻ rất đáng sợ.

Một người đàn ông cười nhẹ bước ra từ con hẻm đổ nát, ánh sáng mờ từ các ngôi sao xuyên qua mây đen chiếu sáng khuôn mặt anh ta - Gương mặt giống hệt Boren.

"Ngài thông minh và quyết đoán hơn tôi nghĩ." Boren mỉm cười như thể không thấy Bạch Sơ biến sắc. Trên ngực anh vẫn còn vết máu chưa khô, nụ cười lại bình tĩnh thong dong. Phía sau anh ta có tới không dưới mười người.

Bạch Sơ dừng lại cắn trái cây, nhếch miệng, "Thật là trùng hợp, ngài Boren."

Cô trông ngoan ngoãn, ánh mắt cũng hiền hòa. Nếu không phải tận mắt chứng kiến phát súng dứt khoát và tàn nhẫn ở sòng bạc, Boren chắc chắn sẽ coi cô là một đứa trẻ đáng thương đang cố gắng sống sót trên hành tinh rác.

"Không phải trùng hợp, tôi cố ý chờ ở đây." Nói xong, anh ta nhấc vòng tay AI lên, "Chờ ba phút rồi, ngài đi chậm hơn tôi tưởng."

Gϊếŧ chết hai ông trùm băng đảng xong vẫn có thể thoải mái dạo phố, hoàng nữ điện hạ có bản lĩnh quá vững vàng. Khó mà tưởng tượng cô chỉ là một cô gái mười sáu tuổi.

Bạch Sơ nhận ra cách xưng hô kỳ quái của anh ta, nhưng điều đó không đủ để khiến cô tin rằng Boren cố ý chờ ở đây chỉ để trò chuyện vài câu với mình.

Cô nuốt trái cây trong miệng, từ tốn nói: "Vậy ngài Boren cố ý chờ tôi ở đây là để..."

Câu nói dừng lại ở đó, cô vứt bỏ trái cây đang ăn dở, di chuyển về phía Vệ Trì mặt đen xì.

Ngay khi cô vừa nhúc nhích, từ tay áo Vệ Trì rơi ra một quả bom tự chế nhỏ. Cậu không chút do dự ném nó ra. Quả bom nổ tung, hai người cùng lúc chạy về hai hướng đối lập như thể đã bàn bạc trước. Thế nên họ không nghe thấy giọng của Boren chìm trong tiếng nổ.

Sức mạnh của quả bom không lớn, chỉ khiến khói bụi bay mù mịt giống như chuyên sử dụng để cản trở khi bị truy đuổi. Boren phản ứng kịp thời, không bị ảnh hưởng gì hết.

Khi dư chấn đã hết, anh bực bội ho khan rồi phủi tro bụi bám đầy trên tóc. Boren lập tức lao về phía Bạch Sơ chạy trốn, đồng thời cố gắng duy trì phong độ liên lạc với một người khác, "Công tước! Điện hạ chạy về phía ngài!"

*

Bạch Sơ chạy được một lúc, thấy không ai đuổi theo thì dần chậm chân lại.Cô cứ nghĩ mãi làm thế nào Boren tránh được viên đạn của cô, sau đó còn sống sờ sờ đứng trước mặt cô. Nghĩ mãi không ra, cô không cố nữa, chỉ quyết tâm lần sau ra tay nhất định phải một viên đạn đoạt...

Sự kỳ lạ trên đường phố đã cắt đứt suy nghĩ của Bạch Sơ. Cô dừng bước, lẳng lặng nắm lấy khẩu súng năng lượng cải tiến giấu trong tay áo.

Đường phố thành phố rác vốn hỗn độn bừa bãi, nhưng lúc này lại sạch sẽ tinh tươm, không chỉ không còn rác, mà ngay cả mùi hôi lâu ngày cũng biến mất.

"Chết tiệt."

Bạch Sơ thấp giọng.

Đúng lúc này, một chiếc xe bay màu trắng bạc từ trên trời giáng xuống. Nó lơ lửng cách mặt đất chừng một mét, trên cánh cửa xe trang trí hình ảnh hoa mẫu đơn màu vàng đỏ lộng lẫy, âm thầm bộc lộ địa vị phi thường của người ngồi bên trong.

Hoa mẫu đơn màu vàng đỏ... biểu tượng của quý tộc Đế Quốc...

Quý tộc nào đây?

Hành tinh rác thuộc về Đế Quốc Hoàn Vũ. Đế Quốc có năm đại quý tộc, biểu tượng hoa mẫu đơn màu vàng đỏ là của một trong năm dòng họ này, hình như... là nhà họ Tạ.

Bạch Sơ gập ngón tay vào trong, thầm tự hỏi tại sao vị quý tộc này lại dừng xe trước mặt cô. Cô sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ mình là con gái của một quý tộc nào đó bị lạc ra bên ngoài, đó là cốt truyện chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình.

Bạch Sơ đẩy súng năng lượng trở vào trong ống tay áo. Cô còn chưa kịp hành động, chiếc xe bay bỗng nhiên tiến về phía cô. Khi còn cách cô có một mét, cửa xe mở ra.

Đồng thời, trên bầu trời lóe lên những dải ánh sáng chói lọi.

Bạch Sơ bị chói mắt, khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trên bầu trời, cô tròn xoe mắt kinh ngạc.

Bầu trời tối tăm của hành tinh rác lúc này sáng chói đến mức làm người ta lóa mắt, một đội hình tàu chiến vũ trụ từ ngoài không gian bay vào khí quyển. Những chiếc tàu chiến này màu bạc trắng, thiết kế thân tàu dài. Chúng và chiếc xe bay có bề ngoài giống hệt nhau, đều in biểu tượng hoa mẫu đơn màu vàng đỏ sang trọng và quý phái.

Nổi bật nhất là tàu chiến màu vàng đỏ ở giữa đội hình. Nó hình thuôn, bề ngoài được đúc từ titan bạc lỏng. Từ góc nhìn của Bạch Sơ, cô có thể thấy những robot AI quay cuồng bên trong, và xương sống uốn lượn của tàu chiến.

Trong khoảnh khắc xuyên qua khí quyển của hành tinh rác, tàu chiến màu vàng đỏ sáng cháy lên, hoa mẫu đơn khắc trên kim loại vàng trên thân tàu tỏa sáng, Dường như xương sống trên tàu chiến chỉ là ảo giác của Bạch Sơ.

Bạch Sơ chớp mắt vì đôi mắt đã hơi cay vì nhìn quá lâu, cô thì thầm -

"Đẹp quá."

Cô nắm chặt tay, dõi theo vương giả chiếm lĩnh bầu trời.

Đội hình tàu chiến màu bạc tụ tập trên bầu trời, từ từ hạ xuống. Chúng gần như tạo thành một đường thẳng với đường chân trời, ánh sáng của các ngôi sao và sự lộng lẫy của tàu chiến phản chiếu nhau, bùng nổ còn lấp lánh hơn cả dải Ngân hà.

Gió lớn thổi đến, làm tóc đen của Bạch Sơ bay phấp phới. Cô lưu luyến nhìn bầu trời, quên cả di chuyển.

Không biết bao lâu sau, cô hạ thấp đầu. Ngay khoảnh khắc đó, cô va phải đôi mắt màu đỏ ma mị.

Người đàn ông đó có mái tóc vàng rực rỡ như lụa mềm được buộc gọn gàng bằng băng đô màu đỏ viền bạc, tự nhiên và duyên dáng cúi người. Anh ta mặc quân phục màu đen và vàng, dây lưng của quân phục tôn lên dáng vẻ hoàn mỹ, ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ và đôi chân dài thẳng tắp.

Đôi mắt lạnh lùng, nhưng lại có vẻ dịu dàng và xa cách. Đồng tử màu đỏ không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, anh ta như một vị thần hạ xuống trần gian, lạnh lùng và lãnh đạm nhìn xuống những con kiến dưới chân.

Khi đôi giày quân đội hạ xuống đất phát ra tiếng động nhẹ, Bạch Sơ ngước nhìn, mắt cô và anh ta chạm nhau, ánh mắt bình tĩnh và lãnh đạm.

Người đàn ông cũng nhìn chằm chằm vào cô.

Như một cuộc đối đầu, không ai muốn nhường bước.

Sau một hồi lâu, Tạ Nguyên Hoài đưa tay phải đặt trước ngực trái, nhẹ nhàng cúi người.

"Đế Quốc Đệ Nhất Công Tước Tạ Nguyên Hoài kính chào Đệ Nhị Hoàng Nữ Điện Hạ."
« Chương Trước