Chương 2

Hắc Xà chưa kịp mở miệng, Vệ Tiểu Trì đã vui vẻ xoa tay, "Đáng đời!"

Bạch Sơ lườm anh ta một cái, im lặng bước đi rồi đột ngột quay đầu nhìn lại chiếc xe bay cách đó không xa.

Không biết có phải cô bị ảo giác không, nhưng dường như Boren vừa nhìn về phía này.

***

Trong sòng bạc, tiếng ồn ào không ngớt. Nhiều người cầm theo rượu kém chất lượng mải mê ăn mừng.

Bạch Sơ nhỏ gầy không hợp với nơi này. Những người ta thấy cô đều tự giác nhường đường, sau đó thì thầm với nhau và nghênh ngang bật cười chế nhạo.

Bạch Sơ đen mặt, người thì bé nhỏ nhưng khí thế lại mạnh mẽ và quyết đoán. Cô không thèm nhín đám người đàn ông cao lớn, tự tin ngồi trước mặt ông trùm Hắc Luân, hai chân bắt chéo, giơ lên một ngón tay.

"Lão đại muốn thắng hay muốn thua?"

Cô rất gầy nhưng không đen, đôi mắt chứa đựng ánh sáng mà người ta không thể nắm bắt.

Ngay khi lời nói này vang lên, xung quanh bỗng nhiên im lặng, sau đó tiếng cười bùng nổ. Boren vừa ngồi xuống cũng cười nhẹ một tiếng, ngẩng lên nhìn cô, "Đứa trẻ mà Hắc ông trùm tìm được thật là tinh nghịch."

Một con bé kiêu ngạo.

Ông trùm Hắc Luân cười nịnh bợ, liếc mắt nhìn Bạch Sơ, "Bạch Sơ, mày có ý gì? Mày đã nói chắc chắn sẽ thắng mà."

Ba ngày trước, cô gái nhỏ gầy đã cười làm lành trước mặt ông ta, bảo đảm chắc chắn sẽ thắng, thái độ khiêm tốn.

Ngón tay Bạch Sơ chưa thu lại lắc lắc, cô cười nói: "Không giấu gì ông. Tôi của ba ngày trước không phải là tôi của hôm nay. Lời bảo đảm của ba ngày trước tất nhiên không thể bảo đảm cho hôm nay. Tiền đi lại là mười vạn tiền đế quốc, thiếu một xu là tôi nhận thua cuộc. Đây là tài khoản, tôi chỉ chấp nhận khi đã thanh toán đầy đủ."

Sòng bạc của Thành phố Rác có quy tắc, chỉ những người trực tiếp đánh cược mới có quyền quyết định thắng thua của trận đấu.

Trước vẻ ngạc nhiên của mọi người, cô mỉm cười đẩy số tài khoản về phía ông trùm Hắc Luân. Vẻ dò xét của Boren càng rõ rệt hơn.

Đứa trẻ này không muốn sống nữa sao? Trước mắt bao người mà nó dám đe dọa ông trùm Hắc Luân!

Ông trùm Hắc Luân trán nổi gân xanh, khóe miệng cũng giật giật, trông có vẻ rất tức giận. Con nhãi dám uy hϊếp ông ta thì thấy trên bàn có trái cây tươi, không khách sáo bắt đầu ăn ngon lành.

Mắt cô sáng lên, nhồm nhoàm nói: "Thật ngon."

Cô cắn trái cây trong miệng, nghênh ngang nhấc lên đĩa trái cây thu vào túi không gian, mắt thì híp lại, trông vô hại và ngây thơ.

"Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi sẽ giảm giá cho. Chỉ cần trả chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng tiền đế quốc là được."

Mọi người: "..."

Sòng bạc im lặng không tiếng động, càng như thế càng không ai dám lên tiếng.

Ông trùm Hắc Luân nhìn cô chằm chằm, thấy cô không hề có dấu hiệu chịu thua, thì uống hết ly rượu đỏ rồi mạnh mẽ ném nó xuống đất.

Người vây quanh không khỏi giật thót, chỉ sợ ông ta có rút súng năng lượng ra gϊếŧ Bạch Sơ ngay tại chỗ.

Nhưng ông trùm Hắc Luân lại ngoan ngoãn mở AI, quét mã thanh toán, chuyển một trăm nghìn tiền đế quốc đi.

Tiếng "tinh tinh" vang lên, là âm thanh từ ứng dụng hệ thống thanh toán của Đế Quốc.

“Kính thưa "không có tiền nhưng có một cái mạng", bạn đã nhận được một trăm nghìn tiền Đế Quốc, xin kiểm tra”

Bạch Sơ cười híp mắt mở tài khoản ra kiểm tra, cắn trái cây đứng dậy, "Chơi đẹp đấy."

Lời vừa dứt, cô đột nhiên giơ tay. Người ta chỉ nghe "bùm" một tiếng, máu bắn tứ tung. Đám đông định theo ông trùm Hắc Luân làm ồn đột nhiên yên lặng.

Boren không thể tin nổi nhìn Bạch Sơ, chắc anh ta không nghĩ mình đột nhiên bị nhắm bắn. Cơn đau dữ dội trên ngực khiến anh ta ngã xuống.

Ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan, Bạch Sơ không hề biến sắc, thổi nhẹ vào nòng súng năng lượng, nở nụ cười, nhẹ nhàng nói dưới ánh mắt kinh ngạc của Ông trùm Hắc Luân: "Lão đại, ông thắng rồi."

Thành phố rác có quy định nếu một bên cá cược chết, bên kia tự nhiên thắng. Quy định này đã giúp ông trùm Hắc Luân thắng không ít vụ cá cược, chỉ là chuyện này hiếm khi được nhắc đến.

Bạch Sơ cong khóe miệng, khuôn mặt gầy trông như bị đánh vỡ, trở nên đặc biệt dữ tợn trong mắt mọi người.

Ông trùm Hắc Luân nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn làm gì đó thì một tiếng súng nữa vang lên từ đám đông. Viên đạn năng lượng bắn ra, trán Ông trùm Hắc Luân thủng một lỗ lớn, máu tuôn trào.

Cùng lúc đó, trong đám đông yên lặng vang lên một tiếng hét lớn: "Hắc Xà! Anh dám bắn chết lão đại!" Tiếng hét như núi lửa bùng nổ, mọi người ai cũng xôn xao.

Quay đầu lại, họ thấy Hắc Xà cầm khẩu súng năng lượng, đứng tái mặt tại chỗ.

Mà bên kia, Bạch Sơ vừa ra tay với Boren đã biến mất.