Chương 87

Tô Nhiễm đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, ngồi trên một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng ở ven đường.

Trên chỗ ngồi hàng ghế sau, Tống Thần Hạo đang khoanh tay nhắm mắt, hắn mặc đồng phục màu bạc của đội, tóc mái gợn sóng, lông mi rậm rạp cong vυ"t giống như cây quạt nhỏ.

Hiện giờ, so với ánh dương thanh xuân trong quá khứ, càng thêm sắc sảo đẹp trai.

“Cậu tới tìm chị làm gì?” Tô Nhiễm lên tiếng hỏi.

Tống Thần Hạo thấy cô đi ra phía sau, vươn cánh tay ôm cô vào l*иg ngực, “Chị, em rất nhớ chị.”

Tô Nhiễm cười vỗ vỗ lưng hắn, “Không lẽ cậu tới tìm tôi làm nũng?”

Tống Thần Hạo khẽ cắn nhẹ lỗ tai cô, giọng nói có chút bực mình: “Không được coi em là trẻ con.”

“Đúng rồi, chị nghe nói, các cậu không phải sẽ tham gia cuộc thi quốc tế sao?” Tô Nhiễm nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Tống Thần Hạo từ sau khi nghỉ đông đã tham gia câu lạc bộ, đã dẫn dắt toàn đội chiến thắng liên tiếp, cuối cùng trong trận ở nhà văn hoá thành phố C đạt được danh hiệu quán quân cả nước.

Từ đó về sau, cậu hoàn toàn trở thành nhân vật phong vân.

Sở hữu diện mạo vừa nháy mắt đã hạ gục biết bao chàng trai trẻ, thao tác kỹ thuật cũng khó có người có thể địch, fans của cậu tăng nhanh giống như tên lửa, số fans trên mạng xã hội đã đột phá trên 7000 vạn người, tính ra còn nhiều fans hơn đội tuyển nước nhà.

Hơn nữa giá trị thương mại của cậu cũng rất cao, từ sau khi đạt được giải quán quân cả nước, một số nhãn hàng quốc tế còn muốn mời cậu về làm đại ngôn, so với các minh tinh có lưu lượng lớn trong giới giải trí có khi có còn được nể trọng hơn.

Vốn dĩ thời gian huấn luyện thường ngày đã rất nhiều, hai người không thể thường xuyên gặp mặt, hiện tại chỉ có thể liên lạc qua mạng.

Tống Thần Hạo lấy từ trong túi ra hai chiếc vé: “Cuối tuần sau em phải đi Thụy Sĩ thi đấu, trong khoảng thời gian ngắn chắc không về được, cái này là giám đốc câu lạc bộ cho em vé đi xem buổi biểu diễn, chị có rảnh thì đưa bạn bè đi xem đi.”

Đây là hai vé vào concert trong tour lưu diễn toàn quốc của thiên vương Hứa Trọng Dung

Nghe nói giá vé VIP lên đến 50 vạn một vé, còn có vô số người muốn mà không được.

Mặt Tô Nhiễm lộ rõ vẻ sung sướиɠ nhìn cậu: “Chẳng lẽ cậu có quen Hứa Trọng Dung sao?”

Tống Thần Hạo lắc lắc đầu: “Không quen, chỉ là hắn có hợp tác với câu lạc bộ của bọn em.”

“Thật tốt quá, lúc trước mở bán vé chị cũng không mua được!” Tô Nhiễm cười cười cất vé vào túi.

Thấy vậy, mặt Tống Thần Hạo lập tức xịu xuống, tay choàng lấy vai Tô Nhiễm: “Sao chị lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là chị thích hắn sao?”

Tô Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải, là Lam Lan thích hắn, chị chỉ giúp cô ấy săn vé…”

Nghe được lời này, Tống Thần Hạo mới lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy còn nghe được, cái người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi kia có gì hay ho, cũng không đẹp bằng em!”

“Vậy sao? Hứa Trọng Dung rất có mị lực, là loại mê người thành thục... ”