Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Game Tình Ái Thiếu Nữ, Làm Trà Xanh Phóng Túng

Chương 102: [Đại ca xã hội đen thâm tình]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Nhiễm lên tiếng hỏi: “Đã thống nhất với nhau, tiết mục do tôi quyết định, phải không?”

Giám đốc không chút do dự trả lời, “Đương nhiên, toàn bộ dựa theo yêu thích của cô.”

Nghe vậy, Tô Nhiễm gật gật đầu, bắt đầu xem nhạc lý.

Từ góc nhìn ở cửa vừa vặn có thể nhìn thấy cái cổ thon dài cùng góc nghiêng tuyệt mỹ của cô.

Giám đốc cũng bất giác lộ ra biểu cảm kinh ngạc và si mê, nhưng vừa nhớ tới thân phận của cô, nhanh chóng đóng cửa phòng cho khách quý lại.

Tầng một được bố trí theo phong cách lễ đường ở Châu u, âm nhạc cũng đậm chất phương tây, nhưng bày trí lại xa hoa vô cùng, nơi nơi đều sặc mùi tiền.

Ở đây có rất nhiều người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, không chớp mắt mà nhìn lên tiết mục đang trình diễn trên sân khấu.

Sau khi âm nhạc dừng lại, người đàn ông trên sân khấu khom lưng rồi đi xuống, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay.

“Tiêu lão đại nghĩ ra chủ đề âm nhạc này thật không sai, tao nhã có phẩm vị!”

“Ha ha ha, hậu sinh khả uý! Tôi thấy Bạc Đình Thánh Cung này, rất nhanh sẽ nắm trong tay cơ quan đầu não thị trường ở thành phố A.”

“Ấy, như thế vẫn là ít, với sản nghiệp của Tiêu lão đại thì hội sở này có một đống!”

“Tiếp theo chính là màn trình diễn cuối cùng, nghe nói người đàn cello là học trò của Jessica.”

“Vị Jessica này hoàng gia muốn mời đến còn phải hẹn trước, thế mà lại nhận học trò? Tôi có chút mong chờ vào phần trình diễn này rồi.”

Trong tiếng thảo luận của mọi người, Tô Nhiễm nâng lên váy bước lên sân khấu, ngồi xuống phía sau đàn cello.

Cô mặc một bộ lễ phục màu đen đính đá lấp lánh, tóc đen búi ở sau đầu, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng xa cách, diễm lệ lại thần bí, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người ở đây.

Tô Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hàng ghế ở tầng hai, xuyên qua tấm kính thấy được một người đàn ông trẻ tuổi.

Hệ thống nhắc nhở, “Ký chủ, trên lầu vị kia chính là vị nam chủ thứ tư, Tiêu Dật Vân.”

Lúc này, Tiêu Dật Vân đang lười biếng dựa vào sô pha, hắn mặc áo sơ mi tơ tằm sang trọng, trên tay mang chiếc đồng hồ thương hiệu xa xỉ, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trán.

Do khoảng cách quá xa, nên Tô Nhiễm không thể hoàn toàn thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng cô vẫn cảm nhận được trên người hắn tỏa ra hương thơm mát lạnh mê người xen lẫn hơi thở nguy hiểm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể làm người ta hãm sâu vào bên trong.

Sau khi ngây người vài giây, cô cúi đầu, ngón tay bắt đầu lướt trên chiếc đàn cổ điển.

Ánh đèn sân khấu tập trung vào trên người Tô Nhiễm, khúc nhạc có đánh tên là “gϊếŧ chóc” .

Khúc nhạc này chính là một câu chuyện phục thù thời xưa, đạo cao trào buông thả mà lừng lẫy, mỗi nốt nhạc đều phải thật sự chính xác, yêu cầu người đánh đàn phải cực kỳ chuyên nghiệp.

Hiện giờ trên thế giới này người có thể đàn được khúc nhạc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »