Chương 9: Hổ hay Voi

Trong lòng Kỷ Hành thấp thỏm, hàng loạt suy nghĩ dồn dập nảy lên trong đầu.

Tại sao Hạ Minh Thầm lại bảo mình đến phòng anh ấy?

Có việc gì mà không thể giải quyết ở bên ngoài sao?

Giờ đã khuya rồi, ngày mai còn phải dậy sớm để ghi hình, lúc này vào phòng anh ta để làm gì?

Nghĩ đến việc chỉ vừa mời đây, mình đã qua đêm trong phòng của Hạ Minh Thầm, tai Kỷ Hành không khỏi nóng lên, thậm chí hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

“Hạ lão sư, chúng ta định làm gì vậy?” Kỷ Hành thấp thỏm hỏi.

“Cậu đoán thử xem?” Hạ Minh Thầm lại hỏi ngược lại.

Kỷ Hành nào dám trả lời, trong lòng đã sớm sợ hãi vì những suy nghĩ chính mình tự vẽ ra.

Suốt quãng đường Hạ Minh Thầm không nói thêm lời nào, chỉ dẫn Kỷ Hành về khách sạn. Trong thang máy, Kỷ Hành không ngừng len lén liếc nhìn Hạ Minh Thầm qua gương. Càng nhìn, cậu càng cảm thấy lo lắng, khi đứng trước cửa phòng của Hạ Minh Thầm, đôi chân cậu đã sớm bủn rủn chỉ thiếu một chút là muốn khụy xuống.

“Hạ lão sư...” Kỷ Hành lắp bắp.

“Vào đi.”

Hạ Minh Thầm mở cửa phòng, bước sang một bên, ra hiệu cho Kỷ Hành vào theo.

Kỷ Hành đứng lưỡng lự trước cửa một lúc lâu, cuối cùng với tâm trạng không còn gì để mất, cậu bước vào phòng Hạ Minh Thầm.

"Cậu đợi ở đây, tôi đi chuẩn bị một chút." Hạ Minh Thầm nói xong liền bước vào phòng riêng. Kỷ Hành đứng ngây tại chỗ, mắt hướng về phía cánh cửa đang khép hờ, trong đầu chỉ toàn xoay quanh câu "chuẩn bị một chút" của Hạ Minh Thầm.

Chuẩn bị cái gì?

Có gì mà cần phải chuẩn bị?

Kỷ Hành nhìn qua khe cửa, thấy bên trong căn phòng ánh sáng rất mờ ảo, còn le lói những tia sáng màu sắc lờ mờ trông vô cùng kỳ quái. Khách sạn này sao lại có căn phòng kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ là do Hạ Minh Thầm tự mình thay đổi?

Bên trong tối như vậy, lại còn có ánh sáng kỳ dị...

Trong đầu Kỷ Hành không kiểm soát nổi, bắt đầu tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản và suy nghĩ đặc sắc.

Những chi tiết trong các cuốn tiểu thuyết hiện lên trong đầu cậu, khiến cho đôi chân cậu muốn nhũn ra vì sợ.

Khi Kỷ Hành còn đang do dự không biết có nên chạy trốn hay không, từ trong phòng vang lên tiếng của Hạ Minh Thầm: “Vào đi.”

Kỷ Hành không dám bước vào ngay, cũng chẳng dám bỏ chạy, chỉ đành lấy hết can đảm tiến lại gần cửa phòng. Ngay khi cậu vừa đến gần, cánh cửa bỗng mở ra - Kỷ Hành cuối cùng cũng thấy rõ tình hình bên trong.

Đó là một phòng chiếu phim mini, trên màn hình lớn đang phát những hình ảnh từ những buổi huấn luyện trước đó của bọn họ.

"Ngày mai tôi có chút việc riêng cần xin nghỉ, cậu cũng nghỉ ngơi một ngày. Tối nay chúng ta sẽ cùng xem lại phần biểu diễn của cậu. Mặc dù cậu không phải diễn tập, nhưng những gì cần học thì vẫn phải học." Hạ Minh Thầm giải thích.

Kỷ Hành: …Lúc này Kỷ Hành chỉ ước dưới chân có cái khe để chui vào.

Hạ Minh Thầm tốt bụng muốn giúp mình xem lại phần diễn, vậy mà Kỷ Hành lại nghĩ xấu về người ta như vậy, quả thật là không nên. Vì vậy, ánh mắt Kỷ Hành nhìn Hạ Minh Thầm cũng thay đổi, trong lòng chỉ cảm áy náy lẫn hổ thẹn.

“Làm sao vậy? Sao mặt đỏ thế?” Hạ Minh Thầm hỏi.

“Không có gì đâu ạ.” Kỷ Hành hấp tấp đáp.

Hạ Minh Thầm không hỏi thêm, chỉ đưa cho cậu một chai nước rồi bấm nút phát lại đoạn video, bắt đầu cùng Kỷ Hành xem lại phần diễn xuất hôm đó.

“Diễn xuất của cậu nhìn chung khá mượt mà, hầu hết các cảnh đều bắt kịp nhịp điệu. Nhưng khi đến những phân cảnh đòi hỏi cảm xúc mãnh liệt, cậu lại có chút dè dặt.” Hạ Minh Thầm nhận xét.

Kỷ Hành cũng cảm thấy như vậy mỗi khi diễn. Trước khi xuyên không, khi còn ở đoàn phim, Hạ Minh Thầm cũng từng chỉ ra điểm này với cậu. Chỉ là lúc ấy, họ không có nhiều thời gian, nên chỉ đề cập sơ qua mà không đi sâu vào chi tiết.

Không ngờ đến thế giới này, Hạ Minh Thầm vẫn nhận ra cậu có cùng một vấn đề như trước.

“Có gì thắc mắc không?” Thấy Kỷ Hành ngẩn người, Hạ Minh Thầm hỏi.

“Không ạ, thầy nói rất đúng. Trước đây cũng từng có một lão sư nhắc em về vấn đề này.” Kỷ Hành đáp.

Hạ Minh Thầm nghe vậy thì hơi sững lại, tay cầm điều khiển từ xa khẽ run nhẹ, ánh mắt lóe lên một tia khác thường. Tuy nhiên, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn Kỷ Hành thì hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi này, vẫn chìm đắm trong ký ức.

“Là ai vậy?” Hạ Minh Thầm hỏi.

“Một lão sư em từng hợp tác, chắc thầy… không quen đâu.” Kỷ Hành đành cố tình nói dối.

“Tôi có chút tò mò, lão sư đó là người như thế nào?” Hạ Minh Thầm tiếp tục hỏi.

“Ngài ấy ư...” Kỷ Hành nghiêm túc suy nghĩ, không biết phải miêu tả như thế nào về một Hạ Minh Thầm khác trước mặt Hạ Minh Thầm hiện tại. “Bề ngoài có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng thật ra rất kiên nhẫn dạy cho em nhiều điều.”

“Cậu sợ người đó à?” Hạ Minh Thầm hỏi tiếp.

“Có chút sợ ạ.” Kỷ Hành thừa nhận.

“Tại sao? Người đó quá hung dữ với cậu sao?”

“Cũng không hẳn là hùng dữ, chỉ là mang tới cảm giác khiến người ta e dè thôi.” Kỷ Hành giải thích.

Hạ Minh Thầm nhướng mày: "Nhìn trông đáng sợ sao?"

"Không, không phải, người đó trông rất đẹp."

Nghe vậy, khóe môi Hạ Minh Thầm khẽ nhếch lên, trông có vẻ tâm trạng khá tốt.

"Giống như những con vật như sư tử, hổ báo, cho dù tính tình không quá hung dữ, nhưng các loài khác nhìn thấy vẫn sẽ có cảm giác sợ hãi. Vị lão sư đó cũng giống như sư tử hay hổ vậy, chỉ cần nhìn thôi đã khiến em thấy hơi sợ. Ở cạnh lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa khắc phục được."

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hành nói nhiều như vậy trước mặt Hạ Minh Thầm, cảm giác này vừa xa lạ vừa mới mẻ.

"Cách hình dung này thú vị đấy. Vậy tôi giống con vật gì?" Hạ Minh Thầm hỏi.

"Lão sư giống..." Kỷ Hành cố gắng tìm một loài động vật cao quý để miêu tả Hạ Minh Thầm, nhưng cuối cùng chỉ nghĩ ra một con vật: "Voi."

"Tại sao lại là voi? Vì tôi lớn lắm sao?" Hạ Minh Thầm tò mò hỏi lại.

"Thầy..." Chẳng lẽ không lớn sao?

Kỷ Hành suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng ngay lập tức nhận ra chủ đề này có chút kỳ quái, vội vàng nuốt nửa câu sau lại.

Tối hôm đó, Hạ Minh Thầm dành gần hai tiếng đồng hồ cùng Kỷ Hành xem kỹ lại phần diễn xuất của mình.

Khi xong việc, lúc Kỷ Hành trở lại phòng mình thì đã là 1h sáng.

Tuy nhiên, vì Hạ Minh Thầm sẽ không có mặt trong chương trình vào ngày mai, mà với tư cách là trợ giảng của Hạ Minh Thầm, Kỷ Hành cũng được nghỉ ngơi một ngày nên không phải lo lắng về việc thiếu ngủ.

Tưởng rằng ngày kế tiếp có thể thả lỏng nghỉ ngơi, nhưng đến trưa Kỷ Hành được biết rằng tập đầu tiên của chương trình "Diễn Viên Đặc Huấn" đã được ấn định thời gian phát sóng là 6h tối hôm nay.

Tiểu Lâm rất phấn khích trước tin này, cậu sớm đã mua bia cùng một đống đồ ăn vặt, dự tính xem chương trình cùng Kỷ Hành.

Đến 6h tối, cả hai đúng giờ mở ứng dụng phát video, chương trình "Diễn Viên Đặc Huấn" được ưu tiên đẩy lên vị trí nổi bật nhất trang chủ.

Để có trải nghiệm tốt nhất, Tiểu Lâm còn cẩn thận nâng cấp lên tài khoản VIP siêu cấp.

Nội dung tập đầu tiên chủ yếu xoay quanh phần thử vai, sau khi năm vị đạo sư lên sân khấu, hơn ba mươi học viên cũng lần lượt xuất hiện. Trong phần này, Kỷ Hành không có màn gì nổi bật, không có lời thoại, chỉ xuất hiện một cảnh thoáng qua.

"Dù chỉ có một cảnh, nhưng vẫn đẹp trai lắm." Tiểu Lâm an ủi Kỷ Hành.

"Ai chỉ có một cảnh?" Kỷ Hành ngơ ngác hỏi lại.

Tiểu Lâm lập tức cảm thấy có chút cạn lời, cậu đã hao tâm khổ tứ để an ủi Kỷ Hành, nhưng hóa ra cậu ta chỉ tập trung xem các học viên khác mà chẳng buồn chú ý đến chính mình.

Nhưng như thế cũng tốt, ít ra tâm trạng của Kỷ Hành khá tốt.

"Ấy tôi quên bật bình luận rồi." Tiểu Lâm nhận ra liền mở bình luận ra luôn.

Vài giây sau, làn đạn bình luận trực tiếp lập tức tràn ngập màn hình, hầu hết đều là các fan cổ vũ cho thần tượng của họ. Cái tên được nhắc đến nhiều nhất là Hạ Minh Thầm, sau đó là Bùi Duẫn, cùng các ảnh hậu, thị hậu kia. Tên của Kỷ Hành ngoi lên được một lần giữa đám đông học viên khác, không đáng chú ý chút nào.

Thấy vậy Tiểu Lâm trong lòng trào lên chút cảm khái.

Thảo nào người ta thường phê phán những hiện tượng nổi tiếng nhờ lưu lượng, nhưng quay đi quay lại ai cũng muốn được như vậy.

Tiểu Lâm chỉ hy vọng rằng Kỷ Hành cũng sẽ sớm có một ngày như thế, hoặc ít nhất là cái tên Kỷ Hành sẽ không dễ dàng chìm nghỉm giữa biển bình luận dày dặc.

Khi phát sóng chính thức tổ tiếp mục đã cắt ghép, biên tập thứ tự biểu diễn của các học viên xem lẫn vào nhau. Những phần thử vai ấn tượng hoặc có có tiềm năng tạo ra đề tài đều được giữ lại để về phía sau, còn những màn diễn bình thường hoặc không có điểm nhấn thì hầu hết bị cắt ghép ngắn lại và lướt qua rất nhanh.

Phần thử vai đầu tiên của Kỷ Hành chỉ được giữ lại khoảng mười giây, làm Tiểu Lâm bực bội mắng thầm, mua hội viên VIP vô ích, đúng là phí tiền.

May mắn thay, phần diễn thứ hai của Kỷ Hành được giữ lại hơn phân nửa, nhưng Tiểu Lâm càng xem càng thấy có điều không ổn.

Tuy màn diễn của Kỷ Hành thực sự không có vấn đề gì, thậm chí còn có nhiều bình luận khen rằng việc anh bắt chước ốc sên rất đáng yêu.

Nhưng ngay sau khi Kỷ Hành kết thúc phần biểu diễn, trong phân đoạn các đạo sư đánh giá, chương trình lại xen vào phần phỏng vấn thật thà quá mức của Kỷ Hành vào.

Trong phỏng vấn Kỷ Hành nói rằng mình muốn vào đội của Chương lão sư. Ngay sau đó, chương trình biên tập ghép thêm cảnh Chương lão sư đang nói: “Kén chọn không phải là thói quen tốt, đến chương trình đâu phải như đi chợ chọn mua thịt.”

Câu này vốn là thầy Chương nói đùa với một lão sư khác khi đang trò chuyện riêng, nhưng khi được biên tập vào đây, câu nói bỗng trở nên có ý nghĩa sâu xa, khiến người xem hiểu nhầm rằng thầy đang chỉ trích Kỷ Hành. Tiếp đó là đoạn Kỷ Hành trả lời rằng vào đội của ảnh hậu và thị hậu cũng không phải lựa chọn tồi. Hình ảnh ngay sau đó cắt tới cảnh Bùi Duẫn nói với Hạ Minh Thầm rằng cả hai người họ cũng bị “ghét bỏ”.

Thực tế, câu trả lời của Kỷ Hành là để trả lời câu hỏi của chương trình rằng nếu không vào được đội của Chương lão sư thì sao. Nhưng khi được cắt ghép, ý nghĩa của nó đã hoàn toàn thay đổi - khiến khán giả hiểu thành Kỷ Hành đang tự cao và chê bai các đạo sư.

Nếu nói trước đó các dòng bình luận còn tương đối ôn hòa, thì khi video tới đoạn này mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Không ít người bắt đầu công kích Kỷ Hành, lời lẽ vô cùng khó nghe.

[Đây là ai thế?]

[Sao người như thế này còn được chọn chứ?]

[Ảnh đế và Thị đế đều không xứng làm thầy của cậu ta, hài hước thật.]

[Nếu trong nhà không có gương thì soi vào vũng nướ© ŧıểυ mà nhìn lại chính mình đi.]


Tưởng rằng đến đây là xong, không ngờ ban biên tập vẫn chưa đủ, họ lại cắt thêm đoạn Kỷ Hành khi thử vai vòng đầu tiên đã hỏi liệu có thể vào đội của Chương lão sư không.

Sau đó là cảnh Chương lão sư nhún vai.

[Mặt dày thật sự.]

[Người ta mỉa cho đến mức đấy rồi mà còn không tự biết xấu hổ à?]

[Mau bị loại đi, không muốn thấy tên này nữa.]


“Quá đáng, bắt nạt người quá đáng!” Tiểu Lâm tức giận đến mức muốn quăng điện thoại: “Không xem nữa, tôi đi gặp họ nói cho ra nhẽ!”

Tiểu Lâm định tắt video, nhưng Kỷ Hành ngăn lại: “Tôi muốn xem đến cuối cùng họ cắt nối biên tập thế nào.”

Bất đắc dĩ, Tiểu Lâm đành cố nén giận, cùng Kỷ Hành xem tiếp.

Dưới sự cắt nối biên tập của hậu kỳ, đến gần cuối tập, trong số tất cả các học viên, chỉ còn lại mỗi Kỷ Hành là chưa được phân về đội của lão sư nào.

Trên màn hình, Hạ Minh Thầm cuối cùng cũng đưa thẻ tổ đội cho Kỷ Hành, cậu tiến lên nhận thẻ, nhưng không hề nói lời cảm ơn, quay người bỏ đi.

Nhưng Kỷ Hành nhớ rất rõ, khi đó dù có hơi ngơ ngẩn, nhưng mình vẫn theo lễ phép cúi chào Hạ Minh Thầm. Không chỉ thế, cậu còn cúi chào cả những giảng viên khác trước khi rời đi.

Rõ ràng, để tạo dựng ấn tượng rằng Kỷ Hành không muốn vào đội của Hạ Minh Thầm, ban biên tập đã cố tình dẫn dắt khán giả, bóp méo hoàn toàn cảnh Hạ Minh Thầm trao thẻ tổ đội cho Kỷ Hành, cố tình nhào nặn hình ảnh Kỷ Hành thành một người không tôn trọng tiền bối, vô lễ vô phép.

Nhưng lúc này người xem nói gì thì Kỷ Hành cũng không đọc kịp, vì Tiểu Lâm đã giận dữ đến mức gỡ ngay ứng dụng video khỏi máy.

Ngay sau đó, càng nghĩ càng tức, Tiểu Lâm lại tải ứng dụng, lại đăng nhập vào tài khoản lên mắng tổ chương trình, bảo rằng họ cắt ghép ác ý.

Nhưng bình luận của Tiểu Lâm bị những làn sóng chỉ trích Kỷ Hành lấn áp, nhanh chóng chìm nghỉm.

Ngược lại, Kỷ Hành vẫn giữ thái độ bình tĩnh.Trước khi xuyên sách, khi còn trong đoàn phim với Hạ Minh Thầm, cậu từng chứng kiến anh bị dư luận công kích dữ dội bởi vì một hiểu lầm. Khi ấy, Kỷ Hành mỗi lần mở hot search đọc các bình luận ác ý đều cảm thấy xót xa, nhưng Hạ Minh Thầm lại dường như không quan tâm, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những điều tiêu cực đó.

Đến một người như Hạ Minh Thầm cũng phải đối diện với những điều như thế, huống chi là cậu - một kẻ vô danh tuyến mười tám.

“Để tôi gọi cho Ngô ca, không thể để mọi chuyện cứ như vậy được.” Tiểu Lâm nói rồi ngay lập tức gọi cho quản lý của Kỷ Hành. Nhưng chỉ vài phút sau, cậu ngắt máy, cơn giận đã nguôi đi đôi chút, thêm vào đó là chút bối rối.

“Sao vậy?” Kỷ Hành hỏi.

“Ngô ca nói tổ chương trình đã thông báo trước với anh ấy, đoạn biên tập này anh ấy cũng đã xem qua.” Tiểu Lâm trả lời, vẻ mặt chán nản. “Tôi không hiểu, tại sao lại phải dùng cách này để kéo lượng người xem. Mặc dù tai tiếng cũng là nổi tiếng, nhưng cậu rõ ràng không hợp với kiểu hắc hồng này.”

Mặc dù Kỷ Hành có hơi chậm chạp, nhưng từ lời Tiểu Lâm cậu cũng đã hiểu ra được đôi điều. Chương trình dùng cậu làm tiêu điểm bàn tán là đã có sự đồng thuận từ phía quản lý của cậu.

"Nhưng Ngô ca bảo, sau vài tập nữa, chắc chắn sẽ có cơ hội để họ tẩy trắng cho cậu. Khán giả mắng một người mãi cũng chán, nên không lâu nữa họ sẽ chuyển qua người khác để tạo drama." Tiểu Lâm như đang cố gắng an ủi Kỷ Hành, nhưng rõ ràng cậu ta cũng chẳng tự thuyết phục được chính bản thân mình.

Kỷ Hành gật đầu, không thể hiện cảm xúc gì. Mọi chuyện đã đến nước này, cậu chỉ là một kẻ vô danh, chẳng thể làm gì để thay đổi.

Tối hôm đó, nằm trên giường mà không ngủ nổi, cậu mở Weibo ra xem. Hot search ngập tràn các tin về"Diễn Viên Đặc Huấn", mà mỗi khi cậu nhấn vào đều chỉ thấy người ta đang chỉ trích mình.

[Đến Ảnh đế còn dám coi thường? Đúng là trò đùa mà.]

[Ban đầu diễn cảnh ốc sên còn thấy đáng yêu, hóa ra mình nhầm.]

[Kỷ Hành cút khỏi chương trình đi.]

[Kỷ Hành cút khỏi chương trình đi.] +1.


Kỷ Hành tắt điện thoại, kéo chăn che kín mặt, trong tai vang vọng những giọng nói như đang hét vào mặt cậu, xua đuổi cậu ra khỏi chương trình.

Dù biết mình bị ghét là do hiểu lầm, dù người đại diện cam kết rằng tổ chương trình sẽ giúp cậu tẩy trắng về sau, nhưng tại thời điểm này những lời công kích đó là sự thật, hiện hữu rõ ràng và sắc bén.

Đêm đó, Kỷ Hành không chợp mắt được chút nào, cả người mệt mỏi rã rời. Khi chuông báo thức reo, cậu nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tiểu Lâm nhờ xin nghỉ một ngày.

Ai ngờ tin nhắn vừa gửi đi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Tôi không sao, cậu xin nghỉ giúp tôi là được rồi.” Đôi mắt Kỷ Hành đỏ như mắt thỏ, lúc này thực sự cậu không muốn gặp ai cả.

Nhưng giọng nói bên ngoài trả lời cậu không phải của Tiểu Lâm, mà là của Hạ Minh Thầm: “Muốn tôi xin nghỉ giúp cậu à?”

Kỷ Hành giật mình, vội vã mở cửa.

Ngoài cửa, Hạ Minh Thầm đứng đó, thân hình cao lớn trong bộ vest đen, trên tay cầm một con thỏ bông màu hồng.