Chương 5: Chỉ cần không phải đội của Hạ Minh Thầm

Trong một căn phòng phát sóng khác, năm vị đạo sư đang ngồi quan sát các học viên biểu diễn qua màn hình lớn. Trong màn ảnh, Kỷ Hành ngồi lặng lẽ ở một góc, thoạt nhìn trông vừa nhỏ bé vừa mờ nhạt. Nhưng nếu tinh ý quan sát thì đó cũng có thể biến thành điểm đặc biệt của cậu.

Các học viên khác hoặc là tỏ ra vô cùng năng động, nhiệt tình, hoặc trang điểm bắt mắt, đều cố gắng hết sức để tỏ ra nổi bật trước máy quay. Chỉ riêng Kỷ Hành không tranh đoạt, không thể hiện, thậm chí có phần thất thần, như thể những gì ồn ào xung quanh không liên quan gì đến mình.

Đôi mắt của Hạ Minh Thầm dừng lại trên màn hình, chăm chú nhìn vào hình ảnh nhỏ bé của Kỷ Hành hồi lâu, mãi cho đến khi máy quay rời đi, anh mới thu hồi tầm mắt.

Lúc này Kỷ Hành quả thực đang có chút lơ đãng. Khi rút thăm thứ tự lên sân khấu, cậu không may vớ phải số hai, điều này có nghĩa là đội của cậu sẽ lên sân khấu ngay sau màn diễn đầu tiên.

Kỷ Hành vốn dĩ là người dễ lo âu, và việc phải sớm đối mặt với Hạ Minh Thầm càng khiến tâm trạng cậu thêm rối bời.

Nếu không vì lo lắng ảnh hưởng đến đồng đội khác, cậu đã nghĩ đến việc chỉ diễn qua loa cho xong, để mọi chuyện tự trôi qua.

Nhưng trên đường đến đây, Tiểu Lâm nói với cậu rằng chương trình này rất thích tạo ra những tình huống gây sốc.

Nếu Kỷ Hành thể hiện quá kém, không những chưa chắc bị loại ngay, mà có khi còn bị giữ lại rồi biến thành đề tài để tăng độ nổi tiếng cho chương trình.

Bất đắc dĩ, Kỷ Hành đành từ bỏ ý định diễn đối phó cho qua.

Cảnh quay thử vai chính thức bắt đầu nhanh chóng. Kỷ Hành cùng đồng đội ở trong phòng chờ chưa đầy mười phút thì họ đã được gọi vào phòng phát sóng.

Kỷ Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh trước khi bước vào. Mặc dù cố tránh ánh mắt của Hạ Minh Thầm, nhưng từ giây phút cậu bước vào phòng, Kỷ Hành cảm nhận rõ ràng một ánh nhìn sắc bén hướng thẳng vào mình.

Tầm mắt đó mang theo một sức ép mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, hơi thở ngày càng dồn dập.

May mắn thay, đội của Kỷ Hành phải diễn là một cảnh kinh dị, trong đó nữ diễn viên đóng vai "nữ quỷ" trở về trả thù, còn Kỷ Hành đóng vai tên đàn ông bội bạc đã phụ tình cô ấy - sự căng thẳng, sợ hãi và hối hận của nhân vật lại vô tình phù hợp với trạng thái hiện tại của Kỷ Hành.

"Nữ quỷ” tiến dần đến gần Kỷ Hành, đôi mắt đầy giận dữ và oán hận.

“Vì sao anh lại phản bội em…” cô nói, từng bước đe dọa.

Kỷ Hành mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ đầy hoảng loạn.

“Anh xin lỗi… xin em hãy tha thứ cho anh…” Kỷ Hành khẩn thiết van xin, giọng nói run rẩy.

“Tha thứ ư? Mơ đi!” Nữ diễn viên gằn giọng, đưa tay siết lấy cổ Kỷ Hành.

Theo bản năng mắt Kỷ Hành nhắm nghiền lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến cho vở kịch càng thêm thảm thiết. Chính cậu cũng không rõ là do mình nhập vai quá sâu, hay là do áp lực từ ánh mắt kia tạo ra.

“Tốt lắm, hai người đều rất khá.” Bùi Duẫn lên tiếng nhận xét.

Bùi Duẫn chính là người đã trêu chọc Hạ Minh Thầm lúc sáng trong thang máy.

Hai người thực ra là bạn bè thân thiết, nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn khác nhau. Hạ Minh Thầm thì trầm lặng, lạnh lùng, trong khi Bùi Duẫn lại sôi nổi, hòa đồng.

Người ngoài đều khó có thể hình dung được việc hai người với tính cách trái ngược như vậy lại có thể trở thành bạn thân.

Cặp đôi của họ diễn xuất khá tốt, bạn diễn của Kỷ Hành được một vị Ảnh hậu chọn vào đội của mình tại chỗ.

Sau khi nữ diễn viên rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại Kỷ Hành đứng đó. Cậu đứng im dưới ánh đèn, không dám thở mạnh, trông như một chú cừu non vô tội đang đợi phán xét.

“Hạ lão sư, anh nói vài lời đi.” Bùi Duẫn chủ động mời Hạ Minh Thầm phát biểu.

Lòng Kỷ Hành như thắt lại, cậu lo lắng nhìn về phía Hạ Minh Thầm. Vết thương trên môi của Hạ Minh Thầm đã được chuyên viên trang điểm che đi, không còn rõ ràng như sáng nay mà chỉ còn là một vết mờ mờ.

Hạ Minh Thầm nhìn Kỷ Hành, nét mặt không có chút thay đổi. Nhưng Kỷ Hành không thể không khỏi lo lắng, sợ rằng Hạ Minh Thầm sẽ đột ngột mở lời mời cậu vào đội của anh, dù cho cốt truyện gốc không có tình tiết đó.

“Cũng được.” Hạ Minh Thầm chỉ nói đơn giản nhưng rõ ràng anh không có ý định chọn Kỷ Hành vào đội của mình.

Kỷ Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng biểu cảm đó lập tức lọt vào mắt Hạ Minh Thầm làm anh cau mày.

“Kỷ Hành, cậu có muốn vào đội của vị lão sư nào không?” Bùi Duẫn tiếp tục hỏi.

Người này hoàn toàn đi sát thiết lập của mình trong cuốn đồng nhân văn kia: sôi nổi, hay khơi mào.

“Em xin nghe theo sự sắp xếp của các vị lão sư.” Kỷ Hành trả lời.

Trong nguyên tác, để tránh Hạ Minh Thầm ở phân đoạn này, Kỷ Hành đã chủ động chọn vào đội của Bùi Duẫn, nhưng bây giờ cậu không định lặp lại sai lầm đó.

Bỗng nhiên, vị diễn viên kịch nói lớn tuổi ngồi cạnh lên tiếng: “Cậu nhóc này nhìn rất ngoan, còn toát ra khí chất học sinh, thật hiếm thấy.”

“Lão sư, thầy có sẵn lòng thu nhận em không ạ?” Kỷ Hành nhanh chóng đáp lời.

Vị đạo sư kịch nói này đã hơn 60 tuổi, không cùng thế hệ với Kỷ Hành hay các đạo sư khác, ông cũng là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong ngành.

Kỷ Hành cảm thấy nếu được vào nhóm của ông, mọi thứ sẽ ổn thỏa hơn, thêm vào đó, cậu thực sự ngưỡng mộ vị lão sư này.

“Cậu bé, ta rất thích cậu, nhưng ta muốn xem thêm biểu hiện của cậu đã.” ông nói.

“Cảm ơn lão sư ạ.” Kỷ Hành cúi đầu chào, không hề tỏ ra thất vọng.

Đối với diễn viên còn trẻ và ít kinh nghiệm như Kỷ Hành, bị một tiền bối từ chối không phải là điều đáng xấu hổ.

Trong nguyên tác, Kỷ Hành lần đầu tiên lên sân khấu cũng không được bất kỳ đạo sư nào chọn, mà phải vào khu chờ đợi.

Theo cơ chế của chương trình, chỉ có một phần ba học viên được chọn ngay lập tức, còn lại phải chờ sự quan sát và quyết định của các đạo sư. Nếu cậu biểu hiện tốt, có thể cậu sẽ thuyết phục được vị đạo sư kịch nói này và gia nhập đội của ông ấy.

Giống như trong nguyên tác, Kỷ Hành bước vào khu chờ đợi sau khi không được chọn.

Trong phòng phát sóng, Bùi Duẫn nhìn tư liệu của Kỷ Hành rồi quay sang Hạ Minh Thầm, cười nói: “Cậu nhóc này không tệ. Diễn xuất tuy còn hơi yếu, tiềm năng phát triển thì rất lớn. Tôi ưng đấy."

Hạ Minh Thầm khẽ nhíu mày, nhưng anh vẫn không lên tiếng.

Bùi Duẫn tiếp tục, có chút trêu chọc: “Anh không chọn thì tôi sẽ lấy đó. Đừng trách tôi cướp mất nhé.” Nói xong, anh ghi chú một dòng trên hồ sơ của Kỷ Hành.