Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Vào Đồng Nhân Văn Cùng Với Ảnh Đế

Chương 3: Tặng cậu cái quần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Hành len lén nhìn vết thương trên môi Hạ Minh Thầm, trong đầu lập tức hiện ra tình tiết đêm hôm qua.Lúc đó cậu bị hôn quá lâu đến hơi khó thở, mà Hạ Minh Thầm lại vẫn không chịu buông tha môi cậu khiến cậu có chút nóng nảy mà cắn nhẹ lên môi của đối phương.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hành cảm thấy tai mình nóng bừng. Không dám nhìn thẳng vào Hạ Minh Thầm, cậu luống cuống rời mắt đi, chỉ ước dưới chân có một khe nứt để trốn vào.

May mắn là Tiểu Lâm phản ứng nhanh, chủ động gật đầu chào Hạ Minh Thầm: “Hạ lão sư, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Hạ Minh Thầm đáp, giọng điệu không có gì khác thường.

Vừa lúc đó, có người ở hành lang gọi Hạ Minh Thầm đi.

“Anh, đi thôi.” Tiểu Lâm nói.

Kỷ Hành nghe vậy, lúc này mới dám bước ra khỏi cửa phòng.

Bên trong thang máy, Hạ Minh Thầm mặt mày cau có, toàn thân đằng đằng lãnh khí “người sống chớ gần”.

Vậy mà người bạn đứng cánh anh ta lại hoàn toàn lờ đi tâm trạng của Hạ Minh Thầm, cố ý tiến lại gần nhìn chằm chằm vào miệng anh một hồi lâu, rồi hỏi: “Môi sao vậy? Ai cắn?”

“Biến.” Hạ Minh Thầm lạnh lùng đáp.

“Ôi, lớn tiếng vậy, không phải bị người phụ tình chứ?”

“Không nói thì không ai bảo anh là người câm đâu.”

Hạ Minh Thầm liếc mắt nhìn người kia, rồi nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

Người nọ với vẻ mặt thích thú xem náo nhiệt, vẫn theo sát phía sau anh.

Nhóm phụ trách chương trình cùng với trợ lý của Hạ Minh Thầm đều đang chờ sẵn ở sảnh, thấy bọn họ đi ra liền bước nhanh đến chào đón. Hạ Minh Thầm quay đầu nhìn thoáng qua hướng thang máy, cuối cùng không nói thêm gì, cùng mọi người rời khỏi khách sạn.

Vài phút sau, Kỷ Hành và Tiểu Lâm mới từ từ đi xuống lầu.

Trên đường đến trường quay, Kỷ Hành muốn làm quen với nội dung quay chụp nên hỏi Tiểu Lâm tài liệu của chương trình, tránh xảy ra sự cố khi đến hiện trường.

Kịch bản của "Khóa Huấn Luyện Diễn Viên” không phải là mới mẻ, nhìn qua có vẻ như chương trình là sự kết hợp giữa các diễn viên đang nổi danh và chưa thành danh hiện nay.

Điều này cũng có thể hiểu được, vì mục đích chính của fan viết văn về thể loại này là tạo ra cặp đôi (CP), không đầu tư quá nhiều về nội dung chương trình, chỉ cần tạo cơ hội cho hai nhân vật tương tác trong quá trình thu hình là đủ rồi.

Nội dung thu hình ngày đầu tiên rất đơn giản, chủ yếu là các đạo sư, dưới vai trò huấn luyện viên và các học viên gặp gỡ.

Mỗi học viên sẽ được phân cho một kịch bản, sau đó diễn đoạn kịch bản đó ngay tại hiện trường. Sau đó, các đạo sư sẽ chọn lựa những học viên mà mình cảm thấy phù hợp để tạo thành đội của riêng mình.

Cách thức này đã sớm được áp dụng rộng rãi ở trong nước, nhưng nếu đây là “đời thực”, một diễn viên tên tuổi như Hạ Minh Thầm chắc chắn sẽ không tham gia vào show kiểu này. Nếu Kỷ Hành nhớ không lầm, trước đây Hạ Minh Thầm chưa từng tham gia vào bất kỳ tống nghệ nào.

Nhưng trong đồng nhân văn thì lại khác. Fan hâm mộ luôn thích sắp xếp cho cặp đôi họ yêu thích tham gia vào các chương trình giải trí, thậm chí có thể tài tình kéo hai người hoàn toàn không có mối liên hệ nào vào cùng một chương trình.

Khi đến hiện trường, nhân viên chương trình trước tiên sắp xếp cho Kỷ Hành vào phòng trang điểm.

Đối với các diễn viên xuất hiện trước ống kính, chương trình có yêu cầu nhất định, dù Kỷ Hành là diễn viên nam nhưng trước khi lên hình vẫn cần phải trang điểm nhẹ.

Bất ngờ là, khi Kỷ Hành vừa mới ngồi trước bàn trang điểm, Hạ Minh Thầm đột nhiên xuất hiện, lập tức bước tới ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Kỷ Hành giật mình, quên cả chào hỏi, chỉ cúi đầu xuống không dám nhìn Hạ Minh Thầm.

"Hạ lão sư, anh có phòng trang điểm riêng mà." Một chuyên viên trang điểm bên cạnh nhắc nhở.

"Không cần quá phiền phức vậy đâu, chỉ cần làm đơn giản một chút cho tôi là được." Hạ Minh Thầm nói với giọng điệu bình thản, nhưng vẫn mang theo hàm ý dứt khoát, không lay chuyển được.

Kỷ Hành nín thở, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể. Tuy nhiên, với đôi tai đỏ bừng nổi bần bật của cậu, thật khó để không bị chú ý, thậm chí còn khiến người khác có cảm giác muốn đưa tay xoa.

"Tối qua ngủ ngon không?" Hạ Minh Thầm đột ngột hỏi.

Kỷ Hành im lặng vài giây, cẩn trọng ngẩng đầu lên. Lúc đó cậu mới nhận ra Hạ Minh Thầm đang nói chuyện với mình.

"Hạ lão sư, em... em ngủ khá ngon ạ." Kỷ Hành cố gắng bình tĩnh trả lời.

"Ừ." Hạ Minh Thầm đáp lại, ánh mắt lướt qua người cậu, rồi bình thản nói: "Quần cũng rất vừa."

Kỷ Hành nghe thấy nhắc đến quần, giật mình hoảng hốt suýt ngã khỏi ghế. Nhưng nhìn qua gương, cậu không thấy bất kỳ biểu hiện gì khác lạ trên khuôn mặt của Hạ Minh Thầm, nên chỉ có thể tự trấn an rằng đối phương không có ý tứ sâu xa gì đâu.

"Cảm ơn Hạ lão sư, quần của thầy cũng rất vừa vặn." Kỷ Hành đáp lại.

"Nếu thích, tôi có thể tặng cậu một cái." Hạ Minh Thầm nhàn nhạt nói.

Kỷ Hành ngậm miệng, không biết nói gì.

Chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi, ảnh đế không có ý gì khác đâu.

May mắn cho Kỷ Hành, ngay lúc đó có người khác bước vào phòng hóa trang, làm cho cuộc trò chuyện giữa hai người về chiếc quần dừng lại tại đây.

Lúc chính thức ghi hình, Kỷ Hành bốc được kịch bản thuộc thể loại kinh dị. Những phân cảnh có cảm xúc mãnh liệt như sợ hãi thường rất thuận lợi với chương trình giải trí, chỉ cần diễn xuất không quá vụng về, cố gắng phát huy sẽ có được kết quả khả quan.

Kỷ Hành nghiêm túc đọc kỹ kịch bản và luyện tập cùng bạn diễn, dần dần cảm thấy tự tin hơn.

"Kỷ Hành, anh định vào đội của vị đạo sư nào?" Nữ diễn viên đóng chung với anh nhẹ nhàng hỏi khi họ chuẩn bị lên sân khấu.

"Tôi vẫn chưa nghĩ đến." Kỷ Hành thành thật trả lời. Dù sao cứ không phải đội của Hạ Minh Thầm là được.

Trong chương trình này, có tổng cộng năm vị đạo sư diễn xuất: một người là bậc thầy sân khấu kịch nói, hai người là diễn viên truyền hình, và hai người còn lại là diễn viên điện ảnh.

Tác giả quyển đồng nhân văn này quả là rất dũng cảm khi dám lập ra một dàn đạo sư toàn sao hạng A như vậy. Ở ngoài đời thực, việc tập hợp được một đội ngũ hoành tráng như thế gần như là không thể.

Kỷ Hành nhớ rất rõ, trong nguyên tác, cậu đã chọn đạo sư là Thị đế Bùi Duẫn. Vị này là vua màn ảnh nhỏ, địa vị tương đương với danh hiệu vua điện ảnh Hạ Minh Thầm - cả hai đều là những diễn viên trẻ tuổi đạt được giải thưởng lớn, có danh tiếng và kỹ năng diễn xuất xuất sắc.

Tuy nhiên, lúc đó Kỷ Hành không hề biết rằng Bùi Duẫn và Hạ Minh Thầm có mối quan hệ khá phức tạp. Việc cậu chọn Bùi Duẫn đã vô tình khơi dậy lòng ghen tuông của Hạ Minh Thầm.

Sự ghen tuông ấy cứ âm ỉ kéo dài, cuối cùng đều dồn hết lên Kỷ Hành...

Vì vậy, cậu nhất định sẽ không chọn Bùi Duẫn.

Ba vị đạo sư còn lại, chọn ai cũng được.

Trong một căn phòng phát sóng khác, năm vị đạo sư đang ngồi quan sát các học viên biểu diễn qua màn hình lớn. Trong màn ảnh, Kỷ Hành ngồi lặng lẽ ở một góc, thoạt nhìn trông vừa nhỏ bé vừa mờ nhạt. Nhưng nếu tinh ý quan sát thì đó cũng có thể biến thành điểm đặc biệt của cậu.

Các học viên khác hoặc là tỏ ra vô cùng năng động, nhiệt tình, hoặc trang điểm bắt mắt, đều cố gắng hết sức để tỏ ra nổi bật trước máy quay. Chỉ riêng Kỷ Hành không tranh đoạt, không thể hiện, thậm chí có phần thất thần, như thể những gì ồn ào xung quanh không liên quan gì đến mình.

Đôi mắt của Hạ Minh Thầm dừng lại trên màn hình, chăm chú nhìn vào hình ảnh nhỏ bé của Kỷ Hành hồi lâu, mãi cho đến khi máy quay rời đi, anh mới thu hồi tầm mắt.

Lúc này Kỷ Hành quả thực đang có chút lơ đãng. Khi rút thăm thứ tự lên sân khấu, cậu không may vớ phải số hai, điều này có nghĩa là đội của cậu sẽ lên sân khấu ngay sau màn diễn đầu tiên.

Kỷ Hành vốn dĩ là người dễ lo âu, và việc phải sớm đối mặt với Hạ Minh Thầm càng khiến tâm trạng cậu thêm rối bời.

Nếu không vì lo lắng ảnh hưởng đến đồng đội khác, cậu đã nghĩ đến việc chỉ diễn qua loa cho xong, để mọi chuyện tự trôi qua.

Nhưng trên đường đến đây, Tiểu Lâm nói với cậu rằng chương trình này rất thích tạo ra những tình huống gây sốc.

Nếu Kỷ Hành thể hiện quá kém, không những chưa chắc bị loại ngay, mà có khi còn bị giữ lại rồi biến thành đề tài để tăng độ nổi tiếng cho chương trình.

Bất đắc dĩ, Kỷ Hành đành từ bỏ ý định diễn đối phó cho qua.

Cảnh quay thử vai chính thức bắt đầu nhanh chóng. Kỷ Hành cùng đồng đội ở trong phòng chờ chưa đầy mười phút thì họ đã được gọi vào phòng phát sóng.

Kỷ Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh trước khi bước vào. Mặc dù cố tránh ánh mắt của Hạ Minh Thầm, nhưng từ giây phút cậu bước vào phòng, Kỷ Hành cảm nhận rõ ràng một ánh nhìn sắc bén hướng thẳng vào mình.

Tầm mắt đó mang theo một sức ép mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, hơi thở ngày càng dồn dập.

May mắn thay, đội của Kỷ Hành phải diễn là một cảnh kinh dị, trong đó nữ diễn viên đóng vai "nữ quỷ" trở về trả thù, còn Kỷ Hành đóng vai tên đàn ông bội bạc đã phụ tình cô ấy - sự căng thẳng, sợ hãi và hối hận của nhân vật lại vô tình phù hợp với trạng thái hiện tại của Kỷ Hành.

"Nữ quỷ” tiến dần đến gần Kỷ Hành, đôi mắt đầy giận dữ và oán hận.

“Vì sao anh lại phản bội em…” cô nói, từng bước đe dọa.

Kỷ Hành mặt tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ đầy hoảng loạn.

“Anh xin lỗi… xin em hãy tha thứ cho anh…” Kỷ Hành khẩn thiết van xin, giọng nói run rẩy.

“Tha thứ ư? Mơ đi!” Nữ diễn viên gằn giọng, đưa tay siết lấy cổ Kỷ Hành.

Theo bản năng mắt Kỷ Hành nhắm nghiền lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến cho vở kịch càng thêm thảm thiết. Chính cậu cũng không rõ là do mình nhập vai quá sâu, hay là do áp lực từ ánh mắt kia tạo ra.

“Tốt lắm, hai người đều rất khá.” Bùi Duẫn lên tiếng nhận xét.

Bùi Duẫn chính là người đã trêu chọc Hạ Minh Thầm lúc sáng trong thang máy.

Hai người thực ra là bạn bè thân thiết, nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn khác nhau. Hạ Minh Thầm thì trầm lặng, lạnh lùng, trong khi Bùi Duẫn lại sôi nổi, hòa đồng.

Người ngoài đều khó có thể hình dung được việc hai người với tính cách trái ngược như vậy lại có thể trở thành bạn thân.

Cặp đôi của họ diễn xuất khá tốt, bạn diễn của Kỷ Hành được một vị Ảnh hậu chọn vào đội của mình tại chỗ.

Sau khi nữ diễn viên rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại Kỷ Hành đứng đó. Cậu đứng im dưới ánh đèn, không dám thở mạnh, trông như một chú cừu non vô tội đang đợi phán xét.

“Hạ lão sư, anh nói vài lời đi.” Bùi Duẫn chủ động mời Hạ Minh Thầm phát biểu.

Lòng Kỷ Hành như thắt lại, cậu lo lắng nhìn về phía Hạ Minh Thầm. Vết thương trên môi của Hạ Minh Thầm đã được chuyên viên trang điểm che đi, không còn rõ ràng như sáng nay mà chỉ còn là một vết mờ mờ.

Hạ Minh Thầm nhìn chỉ hướng mắt vào Kỷ Hành, nét mặt không có chút thay đổi. Nhưng Kỷ Hành không thể không khỏi lo lắng, sợ rằng Hạ Minh Thầm sẽ đột ngột mở lời mời cậu vào đội của anh, dù cho cốt truyện gốc không có tình tiết đó.

“Cũng được.” Hạ Minh Thầm chỉ nói đơn giản nhưng rõ ràng anh không có ý định chọn Kỷ Hành vào đội của mình.

Kỷ Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng biểu cảm đó lập tức lọt vào mắt Hạ Minh Thầm làm anh cau mày.

“Kỷ Hành, cậu có muốn vào đội của vị lão sư nào không?” Bùi Duẫn tiếp tục hỏi.

Người này hoàn toàn đi sát thiết lập của mình trong cuốn đồng nhân văn kia: sôi nổi, hay khơi mào.

“Em xin nghe theo sự sắp xếp của các vị lão sư.” Kỷ Hành trả lời.

Trong nguyên tác, để tránh Hạ Minh Thầm ở phân đoạn này, Kỷ Hành đã chủ động chọn vào đội của Bùi Duẫn, nhưng bây giờ cậu không định lặp lại sai lầm đó.

Bỗng nhiên, vị diễn viên kịch nói lớn tuổi ngồi cạnh lên tiếng: “Cậu nhóc này nhìn rất ngoan, còn toát ra khí chất học sinh, thật hiếm thấy.”

“Lão sư, thầy có sẵn lòng thu nhận em không ạ?” Kỷ Hành nhanh chóng đáp lời.

Vị đạo diễn kịch nói này đã hơn 60 tuổi, không cùng thế hệ với Kỷ Hành hay các đạo sư khác, ông cũng là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong ngành.

Kỷ Hành cảm thấy nếu được vào nhóm của ông, mọi thứ sẽ ổn thỏa hơn, thêm vào đó, cậu thực sự ngưỡng mộ vị lão sư này.

“Cậu bé, ta rất thích cậu, nhưng ta muốn xem thêm biểu hiện của cậu đã.” ông nói.

“Cảm ơn lão sư.” Kỷ Hành cúi đầu chào, không hề tỏ ra thất vọng.

Đối với diễn viên còn trẻ và ít kinh nghiệm như Kỷ Hành, bị một tiền bối từ chối không phải là điều đáng xấu hổ.

Trong nguyên tác, Kỷ Hành lần đầu tiên lên sân khấu cũng không được bất kỳ đạo sư nào chọn, mà phải vào khu chờ đợi.

Theo cơ chế của chương trình, chỉ có một phần ba học viên được chọn ngay lập tức, còn lại phải chờ sự quan sát và quyết định của các đạo sư. Nếu cậu biểu hiện tốt, có thể cậu sẽ thuyết phục được vị đạo sư kịch nói này và gia nhập đội của ông ấy.

Giống như trong nguyên tác, Kỷ Hành bước vào khu chờ đợi sau khi không được chọn.

Trong phòng phát sóng, Bùi Duẫn nhìn tư liệu của Kỷ Hành rồi quay sang Hạ Minh Thầm, cười nói: “Cậu nhóc này không tệ. Diễn xuất tuy còn hơi yếu, tiềm năng phát triển thì rất lớn. Ta thích."

Hạ Minh Thầm khẽ nhíu mày, nhưng anh vẫn không lên tiếng.

Bùi Duẫn tiếp tục, có chút trêu chọc: “Anh không chọn thì tôi sẽ lấy đó. Đừng trách tôi cướp mất nhé.” Nói xong, anh ghi chú một dòng trên hồ sơ của Kỷ Hành.
« Chương TrướcChương Tiếp »