Tống Lâm Xuyên ngủ bù một giấc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vì thế thừa dịp đi vệ sinh, gọi Tưởng Hàn ra.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Lâm Xuyên hỏi.
Lúc trước Tưởng Hàn nhìn phản ứng của Tống Lâm Xuyên, thì anh ta đã biết anh ấy không chú ý đến chuyện trên weibo, không biết chuyện Tống An An bị bôi nhọ.
Nhưng mà điểm ấy anh ta cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, bởi vì Tống Lâm Xuyên sau hai năm nổi tiếng, Weibo tràn ngập những thứ tạp nham cho nên anh ấy rất ít khi chú ý đến.
Kỳ thật, trước khi tới đây anh ta vốn muốn thông báo cho Tống Lâm Xuyên từ sớm, nhưng không biết vì sao anh ấy vẫn không nghe điện thoại, sau đó cứ như vậy mà bị trì hoãn.
Tưởng Hàn suy tư một lát, sau đó tóm tắt ngắn gọn sự việc từ đầu đến cuối kể lại một lần.
Tống Lâm Xuyên sắc mặt xanh mét, lạnh giọng hỏi: "Trong giới có ai đứng sau chuyện này?"
Trận chiến lớn như vậy, anh ấy không tin tất cả đều là anti fan làm ra.
Tưởng Hàn cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra những gì mình tra được.
Đúng vậy, sự kiện lần này ngoại trừ là anti fan dẫn đầu gây chuyện, trong đó cũng không thể thiếu công lao của các đổi thủ của Tống Lâm Xuyên, dù sao, những thứ trên mạng vừa nhìn đã thấy có bút tích của những người đó.
Nếu không, chỉ trong thời gian một đêm ngắn ngủi, những thứ giả dối hư ảo kia căn bản không có khả năng lên men.
Tống Lâm Xuyên nhìn danh sách trong di động của Tưởng Hàn, nhíu mày: "Giang Khải cũng tham gia?"
Tưởng Hàn gật đầu.
Nhưng mà Giang Khải lại không tính là đối thủ của Tống Lâm Xuyên, bởi vì danh tiếng của anh ta không đủ.
Giang Khải là đồng đội cũ của Tống Lâm Xuyên trong nhóm nhạc trước đây, trong thời gian nhóm còn hoạt động, họ luôn như nước với lửa. Khi nhóm tan rã, sự nghiệp của Tống Lâm Xuyên thăng tiến mạnh mẽ, có chỗ đứng trong làng giải trí.
Nhưng Giang Khải mấy năm nay cũng không nóng không lạnh, cũng không biết tâm lý của anh ta là gì, chỉ cần có cơ hội để bôi nhọ Tống Lâm Xuyên thì anh ta luôn muốn tới giẫm một chân, mặc dù đối với bản thân anh ta mà nói cũng không có bất kỳ lợi ích gì.
"Việc này cậu định xử lý thế nào?" Tưởng Hàn hỏi.
Tống Lâm Xuyên suy tư trong chốc lát: "Trong tay anh có tin tức của bọn họ không?"
Tưởng Hàn đoán được dụng ý của Tống Lâm Xuyên, trả lời: "Có, tuy không phải chí mạng, nhưng cũng đủ khiến bọn họ khổ sở."
Tống Lâm Xuyên cười nhạo: "Vậy để cho bọn họ khổ sở một chút đi."
"Giang Khải tạm thời không động đến, chờ thêm chút nữa." Dứt lời, Tưởng Hàn thấp giọng nói gì đó với Tống Lâm Xuyên.
Tống Lâm Xuyên nhíu mày sâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Ngoài những chuyện này, anh cũng tổng hợp thông tin về những fan cuồng tung tin đồn, tất cả những ai đủ điều kiện, đều kiện hết."
Tưởng Hàn sửng sốt, không chắc chắn nói: "Trực tiếp kiện hay là gửi thư cảnh cáo?"
Cái này cũng không trách vì sao anh ta lại do dự, phải biết rằng minh tinh gửi thư cảnh cáo thì không có hiệu lực về mặt pháp luật, chỉ là có tác dụng truyền tin tức, đa số dùng để cảnh cáo đối phương và bảo vệ hình tượng bản thân.
Nhưng kiện trực tiếp thì khác, đó là việc phải đi theo trình tự pháp lý.
Trong giới giải trí, nghệ sĩ cần phải cân nhắc kỹ càng vì nhiều nguyên nhân, kỳ thật bình thường rất ít nghệ sĩ trực tiếp tố cáo anti fan, trừ phi một số anti fan thật sự quá mức hung hăng ngang ngược, bọn họ thường chọn một hoặc vài trường hợp điển hình để kiện, nhằm bảo vệ quyền lợi và đồng thời tạo hiệu ứng răn đe lớn hơn.
Tống Lâm Xuyên liếc Tưởng Hàn một cái, lạnh lùng nói: "Tố cáo trực tiếp!"