Chương 5.5

Tống An An lắc đầu trả lời : “Không đau lòng, tôi là dì nhỏ của Tống Lâm Xuyên, tiền của tôi đều có thể cho cháu tiêu.”

[ A a a a a a, hâm mộ muốn chết, tôi cũng muốn có dì nhỏ như vậy.]

[Muốn khóc, tiền của tôi đều có thể cho cháu tiêu, dì nhỏ cũng quá cưng chiều cháu trai rồi.]

[Hửm.... khi Tống Lâm Xuyên tham gia chương trình tìm kiếm tài năng hình như mới mười chín tuổi, vậy Tống An An khi đó mới mười hai tuổi sao?]

[Tôi khinh! Tống Lâm Xuyên đúng là quá khốn nạn, anh ta còn dám lừa tiền của đứa nhỏ mới mười hai tuổi.]

[Dì nhỏ cũng thật là chân thành, cho hết cũng không sao nhưng vẫn nên giữ lại một ít cho bản thân chứ.]

[Là một người hâm mộ lâu năm, để tôi giải thích cho mọi người, lúc Tống Lâm Xuyên tham gia chương trình tìm kiếm tài năng tôi nhớ rõ tổ chương trình rất là keo kiệt, mấy cái như trang điểm hay tập luyện đều do người tham gia tự bỏ tiền.]

[Nói là cho tiền tiêu vặt nhưng thật ra là hỗ trợ tài chính.]

[Ô ô ô ô, trước kia tôi còn nói Tống Lâm Xuyên là kẻ điên cuồng cưng chiều dì nhỏ, hóa ra cả hai người đều cưng chiều lẫn nhau.]

Rốt cuộc cũng tới câu hỏi thứ năm cũng là câu hỏi cuối cùng, tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhân viên công tác nhìn Tống An An, mỉm cười hỏi: “Dì nhỏ, cư dân mạng muốn hỏi dì nhỏ đã yêu ai chưa?”

Tống An An nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”

Nhân viên công tác cũng không quá bất ngờ, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy Tống An An là một học sinh ngoan, chắc chắn không phải là cô gái thích yêu sớm.

“Vậy dì nhỏ thích kiểu người như thế nào? Lúc có rất nhiều người đang xem trực tiếp, có lẽ sẽ có người phù hợp với mẫu người lý tưởng của dì nhỏ đấy!” Nhân viên công tác nói.

Tống An An chớp mắt suy nghĩ mẫu người lý tưởng mà bản thân thích sẽ là người như thế nào?

Thật ra cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Tống Lâm Xuyên cảm thấy không vui: “Dì nhỏ của tôi còn nhỏ, không nên nói tới chuyện yêu đương.”

Nhân viên công tác do dự một chút rồi nói: “Vậy chuyện này, để sau này rồi nói?”

Dù Tống An An trông còn nhỏ như vậy nhưng cô cũng đã mười bảy tuổi, năm sau là tới tuổi trưởng thành rồi.

Tống Lâm Xuyên lại cảm thấy khó chịu.

Anh ấy muốn nói gì đó phản bác, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể quay qua nhìn Tống An An như muốn cô xác nhận.

Tống An An suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Đúng vậy, tôi không có thời gian để nói yêu đương, bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào việc học.”

Lịch học của sinh viên y bọn họ được sắp xếp dày đặc, đúng là không hề có thời gian rảnh rỗi.

Nghe dì nhỏ nói như vậy Tống Lâm Xuyên cực kì vui vẻ, anh ấy kiêu ngạo nhìn nhân viên công tác: “Đúng vậy, dì nhỏ của tôi rất bận.”

Nhân viên công tác: “...”

[Ta cười chết mất! Anh trai nhà tôi có sao không vậy, cái biểu cảm này làm người ta cảm thấy rất kì lạ.]

[Ha ha ha ha, tôi có cảm giác sau này Tống Lâm Xuyên chính là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường yêu đương của dì nhỏ.]

[Cười chết mất, nếu có dì nhỏ đáng yêu như vậy tôi cũng canh phòng nghiêm ngặt, cô gái nhỏ này nhìn quá ngây thơ.]

[Nói chuyện yêu đương sao? Tống Lâm Xuyên đã tỏ ý là không có khả năng rồi, mau để cho tôi xem tên nhóc nào dám làm dượng nhỏ của chúng ta.]

[Làm dượng nhỏ của Tống Lâm Xuyên, ha ha ha, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.]

[Oa ha ha ha, đột nhiên cảm thấy Tống Lâm Xuyên lúc nãy đẹp trai đến mức bay mất não!]

[Cười chết, lầu trên đừng nói như vậy nha, coi chừng Tống Lâm Xuyên đi ám sát ngươi đó!]

[Tống Lâm Xuyên: Tối nay hai con mắt của ngươi nên thay phiên canh gác đi!]