Chương 38: Cây lúa

Cậu nhặt lên, đặt lên chân Tình để xem kỹ.

Lông trắng là nền tốt nhất, hạt giống trên đó rõ ràng đến mức có thể thấy từng sợi lông tơ. Hạt giống không mấy đầy đặn, hơi dài hơn so với lúa mà cậu từng thấy.

Nhưng chắc chắn là lúa.

“Hài lòng chứ?”

Hứa Sương Từ giật mình, ngã ngồi ra sau.

Quả nhiên, Á thú nhân cảnh giác không đủ.

Tình đã mở mắt ngay khi cậu đến gần, nhưng Á thú nhân dùng chân hắn làm đệm lại không phát hiện ra.

Tình nhìn qua hạt giống nhỏ.

Thích đến vậy sao?

Hơn nữa, Á thú nhân chắc chắn đã từng thấy.

Bộ lạc mèo tìm thấy hạt giống này từ phía nam, vậy có nghĩa là Á thú nhân cũng đến từ bộ lạc phía nam?

Tất cả chỉ là suy đoán của Tình, hắn tạm thời không muốn hỏi thẳng.

Tình thấy Á thú nhân vẫn ngồi dưới đất không đứng dậy.

Đuôi hắn vươn ra phía trước.

Hứa Sương Từ ôm lấy đuôi lớn, mượn lực đứng dậy.

Mắt cậu sáng lên, khuôn mặt u ám bấy lâu nay cũng sáng rực lên không ít.

“Thích. Tôi sẽ tăng tốc làm việc, tranh thủ khi trời còn lạnh, cố gắng đổi hạt giống trước khi gieo trồng.”

“Không cần vội.” Tình kéo cậu vào dưới móng vuốt, “Nghỉ ngơi nhiều, ngủ đi.”

Hứa Sương Từ: “Tôi đã ngủ đủ rồi.”

Tình nhìn cậu một lúc, thả móng vuốt ra, nhưng đuôi vẫn quấn lấy cậu.

Hứa Sương Từ đứng dậy, tay bảo vệ ba hạt giống. Tế sư keo kiệt như vậy, số lượng hạt giống chắc chắn không nhiều, có thể không lãng phí thì không lãng phí.

“Ngươi thả đuôi ra, tôi còn việc phải làm.”

Tình nhắm mắt hỏi: “Đi đâu?”

Hứa Sương Từ: “Muối phơi trên núi cần phải xem.”

“Sắp mưa rồi.” Tình nói.

Hứa Sương Từ lập tức lo lắng.

“Vậy ngươi càng phải thả ra, đã phơi mấy ngày rồi, chắc chắn đã xong.”

Tình: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hứa Sương Từ ấn hắn xuống da thú, nói: “Đại vương cứ nằm nghỉ đi, tôi sẽ về nhanh thôi.”

Tình không thích cái danh xưng lạ lẫm này, thả đuôi ra.

“Đi sớm về sớm.”

Hứa Sương Từ cười rạng rỡ: “Được rồi, đại vương.”

Tình: “Đừng gọi bậy.”

Hứa Sương Từ nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của hắn, lòng cậu chùng xuống.

Cậu ngồi xuống, đưa tay ôm cổ mèo lớn, đầu cậu nhẹ nhàng cọ vào lông bên cổ hắn.

“Đừng vất vả đi đường như vậy nữa, thức đêm hại sức khỏe.”

Đầu đuôi của Tình lướt qua mặt Á thú nhân.

“Ta không yên tâm.”

Gió lớn ở phía sau núi, nước trong ruộng muối đã bốc hơi một nửa.

Bề mặt nước nổi lên một lớp tinh thể trắng, muối này ít tạp chất, có thể ăn trực tiếp.

Lớp giữa và lớp dưới cùng của muối chưa kết tinh, khi khô sẽ lẫn với bụi đất, chỉ có thể dùng để nuôi gia súc.

Mây đen như che phủ bầu trời, gió mang theo nhiều hơi nước.

Hứa Sương Từ chỉ kịp thu một ít muối rồi lập tức xuống núi.

Đống củi bên đồi nhỏ chưa được che, nếu bị ướt sẽ khó đốt. Cậu định trước khi mưa đến sẽ che lại.

Nhưng đi được nửa đường, tiếng sấm nổ vang.

Trời đất cùng vang dội.

Hứa Sương Từ đầu óc trống rỗng, tim như ngừng đập một nhịp.

Cậu bình tĩnh lại, nhớ lời Tình, tăng tốc xuống núi.

Đi được nửa đường, mưa như trút nước.

Hứa Sương Từ không kịp chuẩn bị, bị mưa dội ướt sũng, ngay lập tức trở thành con chuột lột.

Gần đó không có hang động, cậu chỉ có thể tìm một cây gậy để chống xuống.

Mưa như trút nước khiến rừng nổi sương mù, bên trong tối sầm lại.

Hứa Sương Từ tìm đường lên, đất dưới chân đột nhiên lún xuống, cậu ngã nhào.

Cậu đứng dậy, phủi đất trên tay, nghĩ một cách lạc quan: Để có muối ăn, cậu cũng đã trải qua không ít khó khăn.

Trong rừng, bóng trắng đột nhiên tiến lại gần.

Hứa Sương Từ lau nước mưa trên mặt, nheo mắt lại.

“Tình.”

Tình tiến lại gần Hứa Sương Từ, dùng đuôi nhấc cậu lên và đặt lên lưng mình.

Hứa Sương Từ vùi đầu vào bộ lông ướt sũng của hắn, siết chặt lấy cổ. Gió mưa gào thét bên tai, nhưng chỉ trong chốc lát, cậu đã trở lại hang.

Cậu ngồi bên đống lửa, toàn thân ướt đẫm. Không muốn ốm thêm lần nào nữa, Sương Từ run rẩy lột bỏ tấm da thú ướt nhẹp.

Ngay lập tức, một tấm da thú khô ráo khác được phủ lên người.

Sương Từ nắm chặt lấy tấm da thú, quay đầu lại thì thấy đại mèo hắt hơi một cái.

"Tình?" cậu gọi.

"Không sao."

Tình rũ hết nước trên lông, ngồi xuống bên cạnh Sương Từ để sưởi ấm. Khi bộ lông trên bụng khô hẳn, hắn kéo cậu vào lòng, che chắn bằng lớp lông dày.

Tấm da thú tuột xuống, để lộ ra một khoảng da trắng muốt của Sương Từ.

TÌnh bị ánh da trắng ấy làm chói mắt, cúi đầu liếʍ nhẹ lên vai cậu, rồi từ từ liếʍ lên mái tóc còn ẩm.

"Ngứa..." Sương Từ rùng mình, cười khúc khích rồi chui sâu hơn vào lòng Tình.

"Không được ốm." Tình kéo tấm da thú lên, dùng lửa hong khô mái tóc của cậu.

Sương Từ hơi ấp úng: "Chỉ bị ướt một chút thôi mà, chắc không sao đâu."

Tình đáp: "Tắm cũng chỉ tắm một chút."

Sương Từ câm nín.

Lần này, cậu biết mình sai rồi.

Sấm sét gầm rú, mưa như trút nước, gió hú gào. Những thân cây cao lớn nghiêng ngả, kêu răng rắc dưới sức ép của thiên nhiên.