Chương 7: chương 4

“Con ngốc,” bà Black vừa quát vừa trói cổ tay Tessa vào chân giường. “Cô nghĩ cô trốn thì được gì nào? Cô nghĩ cô có thể đi đâu?”

Tessa chẳng nói chẳng rằng, một mực cắn răng nhìn thẳng. Cô không muốn để bà Black và người chị gái độc ác của bà ta thấy cô sắp khóc đến nơi, hay sợi dây trói cổ chân và cổ tay cô khiến cô nhức nhối tới mức nào.

“Nó chẳng biết mình được hân hạnh tới mức nào,” bà Dark đứng chắn cửa để bảo đảm Tessa không giằng dây trói và chạy trốn thêm lần nữa. “Chị bực lắm rồi.”

“Chúng ta đã làm tất cả để nó sẵn sàng gặp Ông Chủ,” bà Dark thở dài.

“Tiếc là dù nó có tài, nó cũng chỉ là đống đất ngu ngốc. Nó là con ngốc giả dối.”

“Qủa vậy,” bà chị đồng tình. “Nó biết nếu nó trái lời chúng ta thêm lần nữa, thằng anh nó sẽ ra sao chứ? Lần này chúng ta có thể bỏ qua, nhưng lần sau…” Bà ta rít qua kẽ răng tạo nên âm thanh khiến Tessa lạnh gáy. “Nathaniel sẽ không gặp may vậy đâu.”

Dù biết mình không nên nói, không nên để họ được đắc ý, nhưng cô không chịu thêm được nữa. “Nếu các người nói cho tôi biết Ông Chủ là ai, hay ông ta muốn tôi làm gì…”

“Đồ ngốc, ngài muốn lấy cô đó.” Bà Black buộc nút thắt xong liền lùi lại chiêm ngưỡng thành quả. “Ông ta muốn cho cô mọi thứ.”

“Nhưng vì sao?” Tessa thì thào. “Sao lại là tôi?”

“Vì khả năng của cô,” bà Dark nói. “Vì bản chất của cô và điều cô có thể làm. Điều chúng tôi dạy cô làm. Cô nên cảm ơn chúng tôi.”

“Nhưng anh trai tôi.” Nước mắt ầng ậng trong mắt Tessa. Mình sẽ không khóc, cô tự nhủ. “Các người nói nếu tôi làm theo lời các người, các người sẽ thả anh ấy đi…”

“Một khi cô kết hôn với Ông Chủ, ngài sẽ cho cô mọi thứ cô muốn. Nếu cô muốn anh trai mình, cô sẽ có thôi.” Giọng bà Black chẳng có tí cảm xúc nào.

Bà Dark cười khúc khích. “Chị biết nó nghĩ gì. Nó nghĩ nếu nó có thể ước gì được nấy, nó sẽ gϊếŧ chúng ta.”

“Đừng phí công tưởng tượng.” Bà Black cúi đầu cười. “Chúng tôi đã thỏa thuận với Ông Chủ. Ngài nợ chúng tôi, vì chúng tôi đã giao cô cho ngài.” Bà ta tới gần hơn và hạ giọng thì thầm. “Ngài muốn cô khỏe mạnh. Nếu không phải vậy, tôi đã đánh cô nhừ xương rồi. Nếu cô dám

trái lời chúng tôi lần nữa, tôi sẽ mặc kệ và quất cô tới khi da cô tróc ra. Hiểu chứ?”

Tessa quay đầu nhìn tường.

Tessa nhớ lại một buổi tối tàu Main vừa đi qua Newfoundland. Tối đó cô không ngủ được. Cô qua ngoài boong để hít thở và thấy cảnh biển đêm với những ngọn núi trắng lấp lóa – một thủy thủ đã bảo cô rằng đó là những tảng băng trôi, đã tách khỏi cả mảng bang lớn ở phương bắc khi thời tiết ấm lên. Chúng lững lờ trôi trên vùng nước đen giống như những ngọn tháp của một thành phố dưới biển. Tessa đã nghĩ đó là cảnh tượng cô đơn nhất đời mình.

Nhưng giờ cô biết hồi đó mình chỉ tưởng tượng ra cô đơn thôi. Khi Hai Chị Em rời đi, Tessa không còn muốn khóc nữa. Trong cô tràn ngập cảm giác tuyệt vọng trống trải. Bà Dark đã đúng. Vừa rồi cô đã suýt gϊếŧ chết cả hai anh em.

Cô thử kéo sợi dây buộc chân tay cô vào chân giường. Chúng không nhúc nhích. Những nút thắt rất chặt; chúng cứa vào da thịt cô và làm tay và chân cô đau tựa như bị kim châm. Có lẽ chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ sức cùng lực kiệt

Một phần trong cô – một phần không hề nhỏ - muốn ngừng chống trả, muốn nằm im ở đó đến khi Ông Chủ tới và đưa cô đi. Nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, cô biết trời đã tối. Vậy chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ tới. Có thể ông ta thật lòng muốn cưới cô. Có lẽ ông ta thật lòng muốn cho cô mọi

thứ.

Đột nhiên cô nghe thấy giọng dì Harriet vang lên trong đầu: Tessa, khi con tìm được một nửa của mình, con hãy nhớ điều này: con biết anh ta là người thế nào không phải bằng lời nói, mà qua hành động của anh ta. Tất nhiên dì Harriet nói đúng. Cô không muốn lấy một người để cô sống cảnh cầm tù và nô dịch, giam cầm anh trai cô và nhân danh “tài năng” của cô để tra tấn cô. Đó là một sự bôi bác và cợt nhả. Chỉ có trời mới biết khi đã có cô trong tay rồi, Ông Chủ sẽ còn làm gì nữa. Ôi trời, cô chẳng muốn sống qua những khoảnh khắc tồi tệ đó! Chúa ơi! Tài năng của cô mới vô dụng làm sao. Biến hình ư? Sao cô không có năng lực phóng hỏa, bóp méo kim loại hay dao mọc ra từ móng tay cơ chứ? Hoặc giả nếu như cô có thể biến thành vô hình, hay thu nhỏ như chuột…

Cô có thể Biến Hình thành một người cũ mà không cần chạm vào đồ của họ. Hai Chị Em đã từng bắt cô nhớ cách làm chuyện đó. Và đây là lần đầu tiên cô thấy biết ơn họ.

Cô dựa lưng vào tấm nệm cứng và cố nhớ lại. Con đường, nhà bếp, cây kim đưa lên đâm xuống, ánh đèn khí. Cô mong chờ nó, mong chờ được Biến Hình. Tên cô là gì? Emma. Emma Bayliss…

Biến Hình đột ngột lao ầm tới như một cái tàu hỏa, tống toàn bộ hơi thở ra khỏi cô – lớp da và bộ xương của cô, tất cả đều thay đổi. Cô cố nén tiếng hét và cong lưng…

Kết thúc rồi. Tessa chớp mắt rồi ngước lên trần nhà, ngoái đầu nhìn hai bên sau đó tới sợi cổ ay và sợi dây trói. Đôi bàn tay cô – đôi bàn tay của Emma – gầy và mảnh mai với vòng dây lỏng lẻo quanh cổ tay nhỏ nhắn. Tessa sung sướиɠ giằng tay ra và ngồi thẳng rồi xoa xoa cái cổ tay đỏ lừ vết dây trói.

Chân cô vẫn bị trói. Cô nhoài tới và thoăn thoắt tháo nút thắt. Bà Black thắt nút cừ như các tay thủy thủ. Tới khi sợi dây trói rơi ra và Tessa đứng dậy được, những ngón tay cô đã rớm máu và đau buốt. Tóc Emma mỏng quẹt và trơn nên xổ ra khỏi những cái kẹp tóc. Tessa bực bội hất tóc ra sau và lắc mình thoát khỏi dáng vẻ của Emma. Một lần nữa mái tóc dài dày quen thuộc của Tessa lại xuất hiện giữa những ngón tay cô. Liếc nhìn tấm gương đối diện, cô thấy Emma Bayliss nhỏ bé đã biến mất và cô được trở lại làm mình.

Một tiếng động vang lên sau lưng khiến Tessa quay phắt lại. Nắm đấm cửa đang bị xoay vặn liên tục, tựa như bên kia có người đang cố trầy trật mở cửa.

Là bà Dark, cô nghĩ. Người đàn bà kia đã trở lại và bà ta sẽ vụt tới nát thân cô ra mất. Bà ta trở lại để đưa cô tới gặp Ông Chủ đây mà. Tessa vội chạy tới cầm cái bình sứ trên bồn rửa mặt lên rồi trốn bên cửa. Tay cô cầm cái bình chặt tới độ trắng bệch.

Cánh cửa bật mở. Trong bóng tối lờ mờ, Tessa chỉ thấy bóng ai đó bước vào phòng. Cô lao tới và dùng hết sức giáng cái bình xuống…