Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống thành phố khi Will và Jem đứng cạnh xe ngựa để chuẩn bị đi. Thomas đang kiểm tra các dây đai buộc ngựa còn Will với thanh stele lóe sáng trong bóng tối, đang vẽ Ấn Ký lên bắp tay Jem. Tessa đã chấp nhận mình không được đi nên đứng trên thềm và quan sát với cảm giác trống rỗng.
Sau khi đã đóng cương ngựa xong, Thomas chạy nhẹ nhàng lên thềm và dừng lại khi Tessa giơ tay chặn cậu lại. “Giờ họ sẽ đi sao?” cô hỏi. “Chỉ vậy thôi sao?”
Cậu gật đầu. “Đã sẵn sàng rồi chị.” Cậu đã đòi Jem và Will đưa đi theo, nhưng Will lo Charlotte sẽ giận Thomas vì tội đồng lõa nên bảo cậu không được đi.
“Hơn nữa,” Will đã bảo, “tôi cần một người đàn ông trong nhà - một người có thể bảo vệ Học Viện khi chúng tôi vắng mặt. Nathaniel không được tính,” anh bổ sung khi liếc nhìn Tessa trong lúc cô đang lờ anh đi.
Will kéo tay áo Jem xuống để che đi các Ấn Ký anh vừa vẽ. Trong lúc anh nhét thanh stele vào túi, Jem đứng nhìn anh; gương mặt họ xanh xao dưới ánh đèn phù thủy. Tessa giơ tay rồi từ từ hạ xuống. Anh đã nói gì nhỉ? Thợ Săn Bóng Tối không nói tạm biệt trước trận chiến. Hay chúc may mắn. Em phải coi như họ chắc chắn sẽ về, chứ không phải có cơ may trở về.
Hai cậu con trai, dường như giật mình trước hành động của cô nên đồng loạt ngẩng đầu lên. Cô nghĩ đã thấy ánh xanh trong đôi mắt Will, kể cả khi đứng ở đây. Anh tỏ thái độ rất lạ, thái độ của một người vừa tỉnh giấc và không rõ cái nhìn thấy là thật hay mơ.
Còn Jem chạy lên với cô. Khi tới nơi, má anh đỏ bừng còn đôi mắt sáng rực. Cô tự hỏi Will đã cho anh dùng bao nhiêu thuốc để có thể tham chiến.
“Tessa à…” anh nói.
“Em không định tạm biệt,” cô vội nói. “Nhưng… để các anh đi mà không nói gì thật… kì quá.”
Anh tò mò nhìn cô. Sau đó, anh khiến cô rất ngạc nhiên khi cầm lấy tay cô và lật lại. Cô nhìn xuống bộ móng bị cắn cụt lủn và những vết thương đang dần lành ở đầu ngón tay mình.
Anh khẽ hôn lên mu bàn tay cô, và tóc anh - mềm mại như lụa - khẽ lướt lên cổ tay cô khi anh cúi xuống. Cô thấy choáng váng đến giật mình, và cô đứng đơ ra khi anh đứng thẳng dậy, miệng cong lên thành một nụ cười.
“Mizpah,” anh nói.
Cô bối rối chớp mắt. “Sao cơ?”
“Một kiểu tạm biệt không cần nói tạm biệt,” anh nói. “Nó là một đoạn trong Kinh Thánh. “Và Mizpah, như ngài nói, Chúa Trời sẽ chăm sóc chúng ta khi chúng ta xa nhau.”
Tessa không kịp nói gì vì anh đã quay lưng và bước xuống chỗ Will đang đứng im như tượng, gương mặt ngẩng lên. Tessa nghĩ bàn tay đeo găng đen của anh đang buông xuôi người, nắm lại. Nhưng có lẽ ánh sáng khiến cô thấy ảo giác, vì khi Jem tiến tới và vỗ vai anh, anh quay sang cười. Không nhìn Tessa thêm lần nào nữa, anh trèo lên chỗ xà ích với Jem đi theo. Anh vυ"t roi và cỗ xe ngựa lọc cọc đi qua cổng. Cánh cổng đóng sập lại như có một bàn tay vô hình. Tessa nghe tiếng then cài xuống đến chói tai trong không gian tĩnh lặng, và rồi những tiếng chuông nhà thờ ở đâu đó trong thành phố ngân vang.
Sophie và Agatha đang đợi Tessa tại cửa khi cô trở vào trong. Agatha nói gì đó với Sophie, nhưng có vẻ Sophie không nghe. Cô ấy nhìn theo Tessa khiến cô bỗng nhớ tới ánh mắt của Will ở ngoài trảng sân. Nhưng thật nực cười; hai người Sophie và Will sao có thể giống nhau được.
Tessa bước sang bên khi Agatha đóng cánh cửa đôi lớn và nặng nề kia lại. Bà vừa đóng cửa lại thì thấy nắm đấm cánh cửa bên trái bắt đầu xoay.
Sophie nhíu mày. “Họ không thể về sớm vậy chứ?”
Agatha bối rối nhìn xuống cái nắm đấm cửa đang xoay, tay vẫn đặt lên cửa - rồi lùi lại khi cánh cửa mở toang trước mặt mình.
Một kẻ đứng ngược sáng trước cửa. Lúc đó, Tessa chỉ biết hắn cao và mặc áo khoác sờn bạc. Agatha ngửa cổ nhìn lên và hoảng hốt. “Ôi Chúa ơi…”
Hắn di chuyển. Ánh sáng lóe lên trên lớp kim loại; Agatha thét lên và loạng choạng lùi lại. Bà có vẻ đang tìm cách lùi xa kẻ lạ mặt kia, nhưng gì đó ngăn bà lại.
“Lạy Chúa lòng lành,” Sophie thì thào. “Cái gì vậy?”
Trong thoáng chốc, Tessa thấy tất cả nhưng đóng băng lại, như thể cô đang nhìn một bức tranh - cánh cửa mở, người máy có bàn tay bong da vẫn mặc cái áo khoác xám sờn như trước. Nhưng bàn tay hắn sậm máu Jem đã khô và da bị bong đi để lộ nhũng đoạn dây đồng. Một bàn tay sậm máu đang nắm lấy cổ tay Agatha, còn tay kia cầm một con dao dài bản mỏng. Tessa tiến lên nhưng đã quá muộn. Hắn vung dao nhanh kinh hồn và cắm vào ngực Agatha.
Agathe kêu lên một tiếng và đưa tay lên con dao. Hắn đứng im nhìn bà nắm lấy chuôi dao rồi, với sự mau lẹ đáng sợ, nó rút dao để lại bà nằm co quắp trên đất. Người máy không thèm nhìn bà ngã và quay phắt lại và ra khỏi cửa.
Kích động, Sophie hét “Agatha!” và chạy vội tới. Tessa lao ra cửa. Người máy đang bước xuống trảng sân trống trải. Cô nhìn theo hắn. Hắn đến làm gì và sao lại rời đi? Nhưng không còn thì giờ để suy đoán nữa. Cô kéo mạnh dây chuông triệu hồi. Tiếng chuông vang lanh canh trong tòa nhà, cô đóng cửa và hạ thanh chắn xuống, quay lại giúp Sophie.
Họ cùng nhau đỡ Agatha và vừa nửa đỡ nửa kéo bà qua phòng rồi ngã khụy xuống. Sophie xé vải tạp dề, vừa ấn lên vết thương của Agatha vừa hoảng hốt cực độ mà nói. “nói.“Tôi không hiểu. Không ai có thể mở cửa đó - không một ai không có dòng máu Thợ Săn BóngTối có thể vặn nắm đấm cửa.”
Nhưng hắn có, Tessa nghe và đột nhiên thấy hoảng. Máu của Jem nhuộm đỏ hai bàn tay nó như mực sơn. Chính vì thế nên nó mới cúi xuống Jem vào đêm nọ sao? Thanh chắn cửa gẫy nứt kèm theo tiếng động như tiếng súng nổ, nhưng cô không rời Agatha khi cánh cửa bật mở.
Thềm củaHọc Viện không còn trống trải nữa; ở đó đầy những người máy chuyển động nhát gừng, mang gương mặt phẳng dẹt và đang lom lom nhìn. Chúng không giống những kẻ Tessa thấy lúc trước. Một vài trông như được lắp vội nên không hề có mặt, chỉ là một miếng ô-van kim loại trơn nhẵn và da sần sùi.Nhưng kinh khủng hơn, một vài con có kết cấu máy thay cho chân tay. Một người máy có thanh kiếm cong thay cho tay; con khác có cái cưa thò ra khỏi ống tay áo.
Tessa đứng dậy và lao ra cố đóng cửa.Nó rất nặng và di chuyển cực kì chậm.Đằng sau cô, Sophie đang gào thét hết lần này tới lần khác; Agathe im lặng đáng sợ. Tessa hít một hơi ngắn và cố đẩy cửa thêm lần nữa.
Và rụt tay lại khi cánh cửa văng khỏi bản lề như cỏ bị nhổ bật rễ. Cô ngã ra sau khi gã người máy ném cửa sang bên và bước tới, bàn tay kim loại kêu lanh canh trên đá khi lướt qua vòm cửa - đi theo nó là ít nhất là một tá người máy. Tất cả đều giơ cánh tay ghê tởm định tóm Tessa.
Khi Will và Jem tới căn biệt thự ở Highgate; trăng bắt đầu mọc. Highgate nằm trên một ngọn đồi ở bắc Luân Đôn và nhìn xuống toàn cảnh thành phố bên dưới ánh trăng và nhìn lên những đám mây cũng nhờ ánh trăng mà mang màu trắng bạc. Will thấy nó giống một thành phố trôi trong không trung. Một đoạn thơ hiện lờ mờ trong đầu anh, gì đó về một kì quan kinh khủng của Luân Đôn, nhưng đầu óc anh đang căng lên vì trận đánh sắp tới và không nhớ nổi.
Căn nhà xây dựng theo phong cách Geogre trên một khoảnh đất rộng. Bức tường gạch cao cao bao quanh khiến từ ngoài nhìn vào, người ta chỉ thấy cái mái đôi màu đen. Khi tới gần đó, Will thấy lạnh cóng, nhưng điều này không hề lạ.Họ đangở gần nơi được người Luân Đôn gọi là rừngHũ Sói nằm ở rìa thành phố, nơi chất hàng ngàn xác chết trong Đại Dịch Hạch. Vì không được chôn cất tử tế, những hồn ma giận dữ vẫn ám những vùng xung quanh tới tận bây giờ, và vì chúng, Will đã phải tới đây không dưới một lần.
Một cái cổng sắt đen lớn nhằm ngăn kẻ đột nhập, nhưng chữ rune Mở của Jem đã khiến khóa chẳng có tác dụng gì. Sau khi bỏ cỗ xe ngựa ngay trước cổng, hai Thợ Săn BóngTối đi theo một con đường quanh co dẫn tới cửa nhà. Con đường đầy cỏ dại mọc cao và khu vườn bao lấy nó lổn nhổn những gốc cây mục đen sì.
Jem quay sangWill với đôi mắt tràn ngập hứng khởi.“Bắt đầu chứ nhỉ?”
Will rút con dao thiên thần khỏi thắt lưng.“Israfel,” anh thì thầm và vũ khí bừng sáng như một tia sét.Nó sáng đến độ Will luôn mong nó sẽ tỏa nhiệt, nhưng lưỡi dao lại lạnh như nước đá. Anh nhớ Tessa bảo địa ngục rất lạnh, và anh cố không mỉm cười ngớ ngẩn trước kí ức đó. Lúc đó họ đang chạy thoát thân nhưng thay vì sợ, cô lại trích đọc Hỏa ngục bằng giọng Mỹ đặc sệt.
“Qủa vậy,” anh nói với Jem.“Đến lúc rồi.”
Họ bước lên thềm và thử mở cửa. Cửa không hề khóa như Will tưởng. Anh và Jem lẻn vào nhà với ánh sáng từ những con dao thiên thần soi lối.
Họ đứng trong tiền phòng rộng rãi.Những ô cửa sổ hình vòm đằng sau họ hẳn từng có thời lộng lẫy. Giờ đó chỉ là những ô kính vỡ.Qua lớp kính rạn nứt, họ nhìn ra mảnh đất cỏ dại mọc cao quá đầu người và lộn xộn. Lớp cẩm thạch dưới chân họ rạn vỡ, cỏ mọc chen qua đó giống như ở ngoài lối vào. Trước mắt Will và Jem là cái cầu thang uốn cong dẫn lên tầng hai khuất trong bóng tối.
“Không thể nào,”Jem thì thầm.“Nơi này có lẽ không có ai ở tới năm mươi năm rồi.”
Đúng lúc đó, một tiếng động ré lên trong màn đêm, một âm thanh khiến Will dựng tóc gáy và làm Ấn Ký trên vai anh nóng bỏng. Một giọng hát nhưng không hay. Chất giọng ấy cao chót vót không thể là của con người.Những mảnh pha lê của chiếc đèn chùm phía trên kêu lanh canh như tiếng cụng li.
“Có người,” Will thì thào đáp. Không nói thêm một lời nào, anh và Jem quay người dựa lưng vào nhau. Jem nhìn cửa trước đang mở, Will nhìn cầu thang rộng rãi.
Có ai đó xuất hiện ở đầu cầu thang. Lúc đầu Will chỉ thấy những đường nét đen trắng, một cái bóng đang di chuyển. Khi nó lướt xuống, âm thanh vang lớn hơn và tóc gáy Will càng dựng lên tợn. Tóc bết vào hai bên thái dương và mồ hôi chảy thành dòng trên lưng anh, dù trời rất lạnh.
Bà ta đi hết nửa cầu thang rồi anh mới nhận ra - bàDark với dáng người xương xẩu khoác tấm áo choàng dài chấm gót. Một ngọn đèn không tỏa ánh áng treo tòng tengở một bên vuốt. Bà ta chỉ có một mình - không, Will nhận ra khi bà ta bước xuống phòng,thứ bà ta cầm không phải là đèn. Đó là cái đầu của người em gái.
“Thiên Thần ơi,” Will thì thào.“Jem, nhìn kìa.”
Jem nhìn và cũng buông lời chửi thề. Cái đầu của bà Black với mái tóc xám xõa xượi được bàDark cầm trong tay như một món đồ quý giá. Đôi mắt của cái đầu kia đang mở trừng trừng và trắng như trứng luộc. Miệng nó há ra và vệt máu khô chảy theo một bên khóe miệng nó. Bà Dark ngừng hát và cười khúc khích như kiểu của một nữ sinh.“Hư quá, hư quá,” bà ta nói.“Bọn bay dám đột nhập vào nhà ta. Mấy nhóc Thợ Săn BóngTối hư đốn này.”
“Tôi tưởng,”Jem lầm bầm,“em bà ta còn sống.”
“Có lẽ bà Dark đã hồi sinh em mình rồi chặt đầu tiếp chăng?” Will lầm bầm đáp.“Nghe có vẻ rỗi hơi quá, nhưng...”
“Quân gϊếŧ người,” bà Dark gầm ghè và nhìn thẳngWill.“Không phải bay đã gϊếŧ em ta rồi sao? Giờ bay còn đến ngăn ta hồi sinh em gái nữa? Bay có biết cô độc là thế nào không?”
“Rõ hơn bà tưởng,” Will gằn từng chữ và thấy Jem bối rối nhìn mình.
Ngốc thật, Will nghĩ. Mình không nên nói ra.
BàDark bước tiếp.“Bay là đồ ngu. Bay chỉ cô độc trong một khoảnh khắc của thời gian, một hơi thở của vũ trụ. Ta sẽ cô độc mãi mãi.” Bà ta ôm cái đầu chặt hơn.“Sao bay tới đây? Chắc chắn trong Luân Đôn đang diễn ra nhiều sự vụ nghiêm trọng hơn cần đến Thợ Săn BóngTối hơn việc ta trầy trật cứu em mình chứ.”
Will nhìn Jem. Cậu con trai kia nhún vai. Rõ ràng anh cũng bối rối hệt như Will.“Gọi hồn quả đúng là trái luật,”Jem nói,“và trói buộc năng lượng quỷ cũng vậy. Và điều đó cực kì cần tới sự quan tâm của chúng tôi.”
“Trói buộc năng lượng quỷ?” BàDark nhìn họ.
“Đừng giả bộ nữa đi. Chúng tôi biết tỏng kế hoạch của bà,” Will nói. “Chúng tôi biết về lũ người máy, phép trói buộc, sự phục vụ của bà cho Ông Chủ. Giờ chúng tôi đang truy lùng hắn. Chỉ trong tối nay thôi, hắn sẽ chết. Rồi bà sẽ chẳng còn ai giúp đỡ hay còn chống dung thân nữa đâu.”
Nghe tới đó, mặt bà Dark trắng bệch.“Ông Chủ?” bà ta thì thào.“Bọn bay đã tìm thấy Ông Chủ? Nhưng bằng cách nào...”
“Đúng,” Will nói.“DeQuincey từng trốn khỏi tay chúng tôi, nhưng lần này thì không. Chúng tôi biết hắn ở đâu và...”
Nghe tới đó, bà Dark ôm bụng cười khành khạch. Will và Jem bối rối nhìn tới khi bà ta đứng thẳng dậy. Những giọt nước mắt đen sì sung sướиɠ chảy thành dòng trên gương mặt bà ta. “De Quincey là Ông Chủ sao!” Bà ta hét. “Tay ma cà chớp đỏm dáng đó ư? Trò đùa gì thế này! Bọn bay rặt một lũ ngu!”