Tessa chầm chậm đứng lên. Đầu cô đang quay cuồng. Cuộc sống của cô tại Ngôi Nhà Hắc Ám kinh khủng, nhưng cô nhận ra mình đã quen với nó. Cô biết mỗi ngày cô sẽ đón nhận điều gì. Cô biết Chị Em Hắc Ám huấn luyện cô vì một mục đích gì đó. Cô ngây ngốc tin rằng họ sẽ không gϊếŧ cô. Sao họ phải phí công dạy dỗ cô để cô chết chứ?
Nhưng nghĩ tới cái giọng hả hê của bà Dark khiến cô sựng lại. Gì đó đã thay đổi. Họ đã đạt được điều họ muốn với cô . Họ sẽ được “trả công”. Nhưng ai trả?
“Đi,” Miranda nhắc lại. “Chúng ta phải chuẩn bị cho cô gặp Ông Chủ.”
“Miranda,” Tessa nói. Cô nói khẽ như thể nói chuyện với một con mèo đang sợ hãi. Miranda chưa từng trả lời câu hỏi nào của Tessa, nhưng thử thêm lần nữa đâu có chết ai? “Ông Chủ là ai thế?”
Ả im lặng một hồi. Gương mặt xanh xao vô cảm của Miranda vẫn nhìn thẳng. Rồi, Tessa ngạc nhiên khi ả nói. “Ông Chủ là người vĩ đại,” cô ta nói. “Cô vinh dự lắm mới được kết hôn cùng ngài.”
“Kết hôn?” Tessa nhắc lại. Cô quá sốc tới mức thấy căn phòng rõ hơn – Miranda, tấm vải lấm tấm máu trên sàn, quả địa cầu bằng đồng nặng trịch trên bàn vẫn nghiêng theo đúng góc độ mà bà Black chỉnh. “Với tôi? Nhưng… ông ta là ai?”
“Ngài là một con người vĩ đại,” Miranda nhắc lại. “Đó là vinh dự của cô.” Ả tiến tới chỗ Tessa. “Giờ cô phải đi cùng tôi.”
“Không.” Tessa lùi mãi lùi mãi tới khi lưng va vào bàn. Cô tuyệt vọng nhìn quanh. Cô có thể chạy, nhưng không thể vượt qua Miranda để ra khỏi phòng. Căn phòng này không có cửa sổ hay cửa thông sang phòng khác.Nếu cô trốn sau bàn, Miranda chỉ cần kéo cô ra rồi đưa cô lên phòng là xong. “Miranda, làm ơn đi mà.”
“Giờ cô phải đi với tôi,” Miranda nhắc lại. Ả sắp tóm được Tessa rồi. Tessa thấy mình trong đôi mống mắt đen láy của cô gái kia, ngửi thấy cái mùi hơi giống mùi than cháy đắng nghét, nhàn nhạt trên quần áo và da thịt Miranda. “Cô phải… ”
Với toàn bộ sức mạnh Tessa không biết mình có, cô nhấc quả địa cầu trên bàn và quăng vào đầu Miranda.
Nó gây ra tiếng kêu nghe rợn gáy. Miranda loạng choạng lùi lại… rồi đứng thẳng. Tessa ré lên và hạ quả địa cầu mà nhìn trân trối: Toàn bộ nửa mặt bên trái của Miranda bị móp vào như một cái mặt nạ giấy bị dẹt ở một bên. Gò má cô ta bị là phẳng, răng bập vào môi. Nhưng không có lấy một chút máu chảy ra.
“Giờ cô phải đi với tôi,” Miranda vẫn nói ề à như thường lệ.
Tessa há hốc miệng.
“Cô phải đi… cô p… phải… cô… cô… cô… cccccccc…” giọng Miranda run lên bần bật và đứt quãng. Ả tiến về phía Tessa rồi tự nhiên đi lệch sang bên. Tessa rời khỏi bàn và bắt đầu lùi xa khi ả bắt đầu quay tròn mỗi lúc một nhanh. Ả vừa rít vừa đi qua phòng như một kẻ say tới khi đâm đầu vào bức tường đối diện… rồi có lẽ bị choáng. Ả đổ gục xuống và nằm bất động.
Tessa lao ra khỏi cửa và chỉ dừng lại một lần để ngoái đầu nhìn vào phòng lần chót. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô như thấy khói đen bốc ra từ cơ thể bất động của Miranda, nhưng giờ không phải lúc để nhìn. Tessa lao ra hành lanh, kệ cho cửa mở sau lưng.
Cô theo cầu thang chạy lên tầng trên, suýt dẫm vào váy và đập đầu gối vào bậc thang. Cô hét lên và loạng choạng bò lên tầng đầu tiên, nơi cô lao vào một hành lang dài và ngoằn nghèo dẫn vào bóng tối. Cô thấy vài cánh cửa. Cô thử mở một cửa nhưng nó bị khóa. Các cửa sau đó cũng vậy.
Cuối hành lang có một cầu thang dẫn xuống dưới. Tessa lao xuống và thấy cửa chính. Có lẽ nó từng có một thời vàng son – sàn nhà lát đá cẩm thạch nứt rạn và cáu bẩn, những ô cửa sổ cao cao không che rèm. Chút ánh sáng lọt vào qua đó, chiếu sáng cái cửa đồ sộ. Trái tim Tessa nảy lên. Cô vặn nắm đấm và cửa mở ra.
Trước mắt cô là một con đường rải sỏi, với những ngôi nhà vườn dọc hai bên. Mùi của thành phố ập tới với Tessa – đã lâu lắm rồi cô mới được hít thở khí trời. Giờ trời đã vào lúc chạng vạng và lảng bảng sương mù. Từ đâu đó có tiếng trẻ con la hét nô đùa và tiếng vó ngựa lộp cộp vọng tới. Nhưng đường xá ở đây chẳng có ai, ngoại trừ người đàn ông đang dựa vào cột đèn khí gần đó để đọc báo.
Tessa đi xuống thềm và về phía người lạ. Cô giật giật ống tay bảo người kia, “Xin ngài làm phúc… nếu ngài có thể giúp tôi…”
Hắn quay lại nhìn cô.
Tessa nén tiếng hét. Gương mặt hắn vẫn nhợt nhạt như lần đầu cô gặp tại bến cảng Southampton; đôi mắt ốc nhồi của hắn vẫn làm cô nhớ tới ắt Miranda, và răng hắn sáng như kim loại khi hắn nhe răng cười.
Đó là tay xà ích của Chị Em Hắc Ám.