Chắc phải mất cả thế kỷ khi đi lòng vòng vô hướng trong các hành lang giống nhau y đúc, Tessa mới may mắn nhận ra một vết rách ở tấm thảm treo tường và nhận ra cánh cửa phòng cô phải ở trong cái hành lang này. Vài phút tìm kiếm, cuối cùng cô sung sướиɠ chui vào phòng và đóng chốt cửa lại.
Sau khi mặc bộ đồ ngủ vào và chui dưới chăn, cô mở cuốn Codex của Thợ Săn Bóng Tối và bắt đầu đọc. Will đã nói Đọc sách sẽ không giúp em hiểu bọn anh, nhưng chẳng sao hết. Anh không biết sách có ý nghĩa như thế nào với cô. Chúng là biểu tượng của sự thật và ý nghĩa, là cách cô biết mình tồn tại và có những người khác giống như cô trong thế giới này. Cầm sách trong tay khiến Tessa thấy mọi thứ xảy ra trong sáu tuần qua là thật – còn thật hơn lúc cô trải nghiệm.
Đọc Codex, Tessa biết rằng tất cả Thợ Săn Bóng Tối đều là hậu duệ của tổng lãnh thiên thần Raziel – người đã trao Sách Xám chứa đựng “ngôn ngữ của thiên đường” cho họ. Đó chính là những Ấn Ký chữ rune trên da các Thợ Săn Bóng Tối đã qua huấn luyện như Charlotte và Will. Chúng khắc trên da họ nhờ một dụng cụ hình trụ gọi là stele – chính là vật kỳ lạ giống cây bút mà Will dùng để vẽ lên cửa Ngôi Nhà Hắc Ám. Những Ấn Ký chữa trị cho Thợ Săn Bóng Tối, mang đến cho họ sức mạnh siêu nhiên, tốc độ, khả năng nhìn trong đêm, và thậm chí là ẩn mình khỏi đôi mắt người phàm bằng những chữ rune che mờ. Nếu vẽ Ấn Ký lên da cư dân Thế Giới Ngầm hoặc loài người – hay những Thợ Săn Bóng Tối còn quá trẻ chưa được huấn luyện bài bản – sẽ khiến họ đau đến chết đi sống lại rồi sau đó điên hoặc mất mạng.
Ấn Ký không phải cách duy nhất để họ bảo vệ mình – họ mặc bộ đồ đi săn may bằng thứ vải da dai chắc được ếm bùa mỗi khi tham chiến. Trong sách phác họa bộ đồ đi săn ở các quốc gia khác nhau. Và Tessa ngạc nhiên khi thấy hình ảnh những người phụ nữ mặc áo sơ mi dáng dài và quần vải – không phải quần ống túm kỳ quặc cô thấy trên báo, mà là loại quần nam. Lật trang, cô lắc đầu tự hỏi liệu Charlotte và Jessamine có mặc những bộ đồ lạ mắt này không.
Những trang tiếp theo nói về các món quà Raziel tặng nhó Thợ Săn Bóng Tối đầu tiên – những vật mang quyền năng mạnh mẽ được gọi là Vũ Khí Bóng Đêm – và quê hương của họ. Đó là một vùng đất nhỏ xẻ ra từ nơi hồi đó là Đế Chế La Mã Thần Thánh, được bao quanh bởi những kết giới ngăn người phàm bước vào. Nơi đó được gọi là Idris.
Ánh đèn lụi dần khi Tessa đọc, mí mắt cô càng ngày càng sụp xuống. Cô đọc về cư dân Thế Giới Ngầm – họ là những sinh vật siêu nhiên như tiên, người sói, ma cà rồng và pháp sư. Ma ca rồng và người sói là người bị quỷ truyền bệnh. Nhưng tiên là dạng nửa quỷ nửa thiên thần, vì thế họ vừa đẹp nhưng mang các tính cách độc ác của quỷ. Còn pháp sư – pháp sư là con cháu của quỷ và con người. Thể nào Charlotte hỏi bố mẹ cô có phải người không. Họ là người, như vậy mình không phải pháp sư rồi, cô nghĩ. Cô chăm chú nhìn bức ảnh vẽ một người đàn ông cao ráo có mái tóc lỉa chỉa đang đứng giữa ngôi sao năm cánh vẽ trên nền đá. Anh ta trông hoàn toàn bình thường, ngoại trừ đôi mắt mang đồng tử dọc như mắt mèo. Những ngọn nến cháy bập bùng ở các đỉnh của ngôi sao. Chúng cứ nhòe dần khi thị lực của Tessa mờ đi vì kiệt sức. Cô nhắm mắt – và giấc mơ tới ngay tức thì.
Trong giấc mơ, cô nhảy múa qua đám khói bốc ra từ hành lang treo gương dọc hai bên. Qua mỗi tấm gương, cô lại thấy một gương mặt khác. Cô nghe thấy tiếng nhạc mê hồn khi gần khi xa. Một người đi trước cô – một cậu con trai cao gầy, mày râu nhẵn nhụi – nhưng dù cô thấy anh ta quen quen , nhưng cô không nhìn thấy khuôn mặt hay nhận ra anh ta là ai. Anh ta có thể là anh trai cô, hoặc Will, hoặc một người hoàn toàn khác. Cô đi theo, gọi anh ta, nhưng anh ta vẫn bước đi như thể khói đang đưa anh ta đi. Tiếng nhạc cao dần, cao nữa như muốn vươn tới vầng trăng khuyết…
Và Tessa tỉnh giấc, thở gấp, cuốn sách trượt xuống lòng khi cô ngồi dậy. Giấc mơ đã qua nhưng tiếng nhạc còn đó: cao vυ"t, ám ảnh và ngọt ngào. Cô ra cửa và nhìn hành lang.
Tiếng nhạc ngoài đó lớn hơn. Dường như nó vang tới từ căn phòng đối diện. Cửa hơi hé mở và tiếng nhạc đổ ra từ đó như nước chảy qua cổ bình.
Một chiếc áo choàng được treo cạnh cửa; Tessa rút nó xuống và choàng ra ngoài bộ đồ ngủ, sau đó bước ra hành lang. Cô đi như trong mơ, qua hành lang và nhẹ nhàng đặt tay lên cửa. Cánh cửa mở ra một vùng tối được chiếu sáng chỉ nhờ ánh trăng. Nó giống hệt căn phòng của cô, cũng có chiếc giường bốn cọc lớn, những đồ nộ that tối màu mang vẻ nặng nề. Rèm được kéo khỏi ô cửa sổ cao để ánh trăng trắng bạc đổ vào và rọi lên một bóng hình đang đứng đó. Một cậu con trai – anh quá gầy khiến cô không nghĩ anh là một người đàn ông trưởng thành – với cây vĩ cầm đặt trên vai. Anh tì má lên nhạc cụ và kéo cây vĩ, để cho những nốt nhạc hay và hoàn hảo hơn bất kỳ thứ âm thanh nào Tessa từng nghe vang ra.
Anh đang nhắm mắt. “Will à?” anh nói mà không mở mắt hay ngừng chơi. “Will, là bồ hả?”
Tessa không nói gì. Cô không dám nói hay ngắt ngang dòng âm nhạc – nhưng đúng lúc đó cậu con trai ngừng lại , hạ cây vĩ xuống và mờ mắt, nhíu mày.
“Will…” anh nói rồi khi thấy Tessa, đôi môi anh hé mở lộ vẻ ngạc nhiên. “Em không phải Will.” Dù anh hiếu kỳ nhưng không hề khó chịu khi thấy Tessa đột nhập vào phòng mình giữa đêm hôm khuya khoắt, trong lúc anh đang mặc đồ ngủ chơi vĩ cầm. Anh ta mặc một chiếc quần vải và áo sơ mi không cổ rộng rãi với chiếc áo choàng đen khoác ngoài. Cô đã đúng. Anh có lẽ chỉ bằng tuổi Will, nhưng trẻ hơn nhờ dáng người gầy nhăng nhẳng. Tessa thấy anh ta cũng có những Ấn Ký giống như của Charlotte và Will bên dưới cổ áo.
Giờ cô đã biết họ gọi đó là gì. Ấn Ký. Và cô biết anh là gì. Nephilim. Hậu duệ của người và thiên thần. Thể nào dưới ánh trăng, nước da trắng xanh của anh sáng lên như ngọn đèn phù thủy của Will. Mái tóc cùng đôi mắt xếch của anh đều mang màu trắng bạc.
“Em rất xin lỗi,” cô hắng giọng. Tiếng cô nghe khàn khàn và lớn kinh khủng trong căn phòng tĩnh lặng; cô thật chỉ muốn đào lỗ chui xuống. “Em… em không định vào đây thế này. Phòng em ở đối diện, và…”
“Không sao đâu,” Anh hạ cây vĩ cầm xuống khỏi vai. “Em là Gray, đúng không? Cô gái biến hình. Will đã nói một chút về em cho anh biết rồi.”
“Ồ.”
“Ồ sao?” Cậu con trai kia nhướng mày. “Em không có vẻ vui khi anh biết em là ai.”
“Chỉ là em nghĩ Will giận em,” Tessa giải thích. “Vậy nên những điều anh ấy nói…”
Anh cười. “Will giận mọi người ấy mà,” anh nói. ”Lời của cậu ấy không ảnh hưởng gì tới đánh giá của anh đâu.”
Ánh trăng trượt trên bề mặt bóng bẩy của cây vĩ cầm khi anh quay người đặt nó lên nóc tủ quần áo cùng cây kéo bên cạnh. Sau đó, anh mỉm cười quay lại. “Đáng ra anh nên giới thiệu mình từ sớm,” anh ta nói. “Anh là James Carstairs. Cứ gọi anh là Jem… mọi người đều gọi vậy.”
“Hóa ra anh là Jem. Anh không ăn tối với mọi người,” Tessa nhớ lại. “Charlotte nói anh bị ốm. Anh khỏe hơn chưa?”
Anh nhún vai. “Anh chỉ mệt thôi.”
“Ờ, xét theo việc bọn anh làm, mệt là đương nhiên rồi.” Vì đã đọc Codex nên Tessa rất muốn hỏi thêm về Thợ Săn Bóng Tối. “Will nói anh tới từ một nơi rất xa – anh là người Idris à?”
Anh nhướn mày. “Em biết về Idris?”
“Hay từ một Học viện khác? Tất cả đều ở các thành phố lớn, đúng không? Và sao anh lại tới Luân Đôn…”
Anh kinh ngạc ngắt lời cô. “Em không thấy mình hỏi hơi nhiều sao?”
“Anh trai em bảo tò mò là tật xấu bẩm sinh của em rồi.”
“Nhưng đó không phải tật xấu nhất.” Anh ngồi xuống một cái rương nhỏ và tò mò nhìn cô. “Vậy bắt đầu đi; hỏi anh bất cứ điều gì em muốn. Đằng nào anh cũng không ngủ được, và anh luôn chào đón những cách giúp anh phân tán tư tưởng.”
Đột nhiên Tessa nhớ lại lời Will nói. Bố mẹ Jem bị quỷ gϊếŧ. Nhưng mình không thể hỏi chuyện đó, Tessa nghĩ. Vậy nên cô nói. “Will bảo anh tới từ một nơi rất xa. Trước kia anh sống ở đâu?”
“Thượng Hải,” anh nói. “Em biết nó ở đâu không?”
“Trung Quốc,” Tessa hơi dỗi. “Không phải ai cũng biết vậy sao?”
Jem cười. “Em sẽ ngạc nhiên đấy.”
“Anh làm gì ở Trung Quốc?” Tessa thật sự hứng thú. Cô không tưởng tượng được Jem tới từ nơi đó. Khi nghĩ tới Trung Quốc, tất cả những gì hiện lên trong đầu cô chỉ có Marco Polo và trà. Cô có cảm tưởng nơi đó rất xa, ở tận cùng thế giới – phía đông mặt trời và phía tây mặt trăng, như dì Harriet thường nói. “Em tưởng chỉ có cánh thương lái và thủy thủ mới tới đó thôi chứ.”
“Thợ Săn Bóng Tối sống trên khắp thế giới. Mẹ anh là người Trung Quốc, bố là người Anh. Họ gặp nhau ở Luân Đôn và chuyển tới Thượng Hải khi ông ấy được đề cử vào vị trí viện trường Học viện ở đó.”
Tessa giật mình. Nếu mẹ Jem là người Trung Quốc, vậy anh ấy cũng vậy, đúng không? Cô biết có những người gốc Hoa di cư tới New York – hầu hết đều làm công việc giặt giũ hay bán loại thuốc lá cuốn tay trên đường. Cô chưa từng thấy người nào có mái tóc và đôi mắt màu bạc kỳ lạ như Jem. Có lẽ do anh là Thợ Săn Bóng Tối chăng? Nhưng cô không biết hỏi thế nào để không xúc phạm tới anh.
May mà Jem không đợi cô nói tiếp. “Anh xin lỗi nhưng có phải… bố mẹ em đã chết không?”
“Will nói với anh à?”
“Cậu ấy không cần. Lũ mồ côi bọn anh học được cách nhận ra những người cùng chung cảnh ngộ. Anh hỏi câu này nữa nhé… có phải chuyện ấy xảy ra khi em còn rất nhỏ không?”
“Hồi em lên ba thì bố mẹ em mất trong một vụ tai nạn xe ngựa. Em hầu như chẳng nhớ gì về họ nữa.” Chỉ còn những thoáng ký ức mờ nhạt – mùi khói thuốc lá, hay chiếc váy màu hoa cà của mẹ. “Dì nuôi em lớn. Và anh trai em, Nathaniel, nữa. Nhưng dì…” Cô ngạc nhiên khi nói tới đó, cổ họng cô nghẹn lại. Hình ảnh dì Harriet nằm trên chiếc giường hẹp bằng đồng trong phòng, đôi mắt sáng lên vì cơn sốt hiện lên rất rõ ràng. Đến gần cuối đời, dì không còn nhận ra Tessa nữa mà luôn gọi cô bằng tên mẹ cô, Elizabeth. Dì Harriet luôn là người mẹ duy nhất Tessa từng biết. Tessa đã nắm lấy bàn tay gầy guộc của dì khi dì từ giã cõi đời trong căn phòng đó, cùng với một thầy tu. Cô nhớ mình đã nghĩ giờ mình thật sự cô độc. “Dì mới mất gần đây. Dì đột nhiên lên cơn sốt. Sức khỏe của dì vốn không tốt lắm.”
“Anh rất tiếc,” Jem nói và có vẻ thực sự thông cảm với cô.
“Khi đó anh trai em đã đi Anh ngót ngét một tháng, và chuyện thật sự tồi tệ. Anh ấy có gửi quà về – trà từ Fortnum và Mason, còn cả sôcôla nữa. Va rồi dì ốm và mất, em viết rất nhiều thư gửi anh ấy, nhưng chúng đều được gửi trả lại. Em đã tuyệt vọng. Sau đó tấm vé tới. Một tấm vé lên tàu tới Southampton, cùng lá thư Nate nói sẽ gặp em ở bến, rằng em phải tới sống ở Luân Đôn cùng anh ấy vì giờ dì đã không còn. Nhưng giờ em không nghĩ thư là do anh ấy viết…” Mắt Tessa bỗng cay cay. “Em xin lỗi. Em nói linh tinh quá. Anh không cần nghe những chuyện này.”
“Anh trai em ra sao?”
Tessa ngạc nhiên nhìn Jem. Những người khác hỏi cô rằng anh ấy đã làm gì để vướng vào cảnh này, rằng liệu cô có biết Chị Em Hắc Ám giấu anh ấy ở đâu không, liệu anh ấy có khả năng như cô không. Nhưng chưa ai từng hỏi anh trai cô như thế nào.
“Dì thường nói anh ấy là một người mơ mộng,” cô nói. “Anh ấy sống nội tâm. Anh ấy chưa từng quan tâm xem mọi chuyện thế nào, chỉ cần nghĩ xem rồi chúng sẽ ra sao khi anh có tất cả. Khi bọn em có mọi thứ mình muốn,” cô sửa lại. “Anh ấy thường đánh bạc, em nghĩ vì anh ấy không nghĩ mình sẽ thua – phần đó không nằm trong giấc mơ của anh ấy.”
“Giấc mơ có thể rất đáng sợ.”
“Không… không.” Cô lắc đầu. “Đừng nói vậy. Anh ấy tốt lắm. Anh ấy…” Charlotte đúng; sẽ dễ kìm nước mắt khi nhìn chăm chú vào một vật gì đó hơn. Cô nhìn vào tay Jem. Chúng mảnh và dài, và anh cũng có biểu tượng hình con mắt mở trên tay giống hệt Will. Cô chỉ vào đó. “Nó để làm gì?”
Jem dường như không để ý chuyện cô chuyển đề tài. “Đó là Ấn Ký. Em biết chúng là gì chứ?” Anh chìa mu bàn tay ra. “Đây là Voyance. Nó giúp thanh tẩy Tâm Nhãn của bọn anh. Giúp bọn anh thấy Thế Giới Ngầm.” Anh lật tay lại và xắn áo. Dọc theo bụng cánh tay là những Ấn Ký khác, mang àu đen đối lập với nước da trắng. Chúng dường như được dệt cùng những mạch máu, như kiểu máu đang chảy trong cả những Ấn Ký nữa. “Để nhanh nhạy, nhìn trong đêm, có sức mạnh của thiên thần, nhanh chóng lành vết thương,” anh đọc ra. “Dù tên của chúng rắc rối hơn và không phải bằng tiếng Anh.”
“Chúng có đau không?”
“Hồi mới vẽ lên da cũng đau lắm. Nhưng giờ thì không.” Anh kéo tay áo xuống và cười với cô. “Giờ đừng nói với anh là em chỉ hỏi từng đó thôi nhé.”
Ồ, em có nhiều hơn anh tưởng đấy. “Sao anh không ngủ được?”
Cô khiến anh cảnh giác; vẻ lưỡng lự thoáng qua gương mặt anh trước khi anh nói.Nhưng sao lại lưỡng lự chứ? Cô nghĩ. Anh có thể nói dối, hoặc chọn không trả lời giống như Will vậy. Nhưng bản năng của cô cảm nhận thấy Jem sẽ không nói dối. “Anh hay gặp ác mộng.”
“Vừa rồi em cũng mơ,” cô nói. “Em mơ thấy tiếng nhạc của anh.”
Anh cười. “Là ác mộng hả?”
“Không. Anh chơi hay lắm. Đó là âm thanh tuyệt vời nhất em từng được nghe kể từ khi tới thành phố kinh khủng này.”
“Luân Đôn không kinh khủng đâu,” Jem điềm đạm nói. “Nhưng em phải tìm hiểu nó. Một hôm nào đó em phải đi cùng anh thăm thú Luân Đôn. Anh sẽ cho em thấy những phần đẹp đẽ của nó – những phần anh thích.”
“Hát ngợi ca thành phố tuyệt đẹp của chúng ta à?” Một giọng cao cao vang lên. Tessa quay lại và thấy Will đang dựa vào khung cửa. Ánh sáng từ hành lang hắt lên mái tóc còn ướt của anh. Gấu áo khoác đen và đôi giày đen dính bùn như thể anh vừa ra ngoài và đôi má anh thì đỏ bừng. Anh vẫn để đầu trần như mọi khi. “Ở đây bồ sống rất tốt, đúng không James? Tôi không nghĩ bồ sẽ được may mắn thế này ở Thượng Hải đâu. Mà này, bồ gọi bọn tôi là gì nhỉ?”
“Yang guizi,” Jem không ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Will. “Qủy Tây.”
“Nghe chưa Tessa? Anh là quỷ đấy. Em cũng vậy.” Will đứng thẳng và đi vào phòng. Anh ngồi xuống mép giường và cởi cúc áo khoác. Nó có chiếc áo choàng vai rất lịch lãm viền lụa xanh.
“Tóc bồ ướt kìa,” Jem nói. “Bồ ở đâu vậy?”
“Ở đây, ở kia, ở mọi nơi.” Will cười. Dù vẫn có vẻ duyên dáng thường lệ những có gì đó ở cách anh di chuyển – đôi má đỏ bừng và ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt…
“Quắc cần câu rồi phải không?” Jem hờ hững hỏi.