Mưa càng lúc càng lớn…….
Chúng tôi ai cũng không nghĩ đến, cơn mưa này, lại rơi đến bảy ngày!
Vết thương của Siêu Siêu nặng như vậy lại từ trên cao rơi xuống, dù không chết cũng bị tàn phế! Nhưng mà, Quá nhi có thể đồng thời cứu cả hai người không? Trong đó một người lại là đại nam nhân thân cao 1m9 rồi? Tôi không muốn Anh Siêu chết, mà tôi cũng không muốn chết đâu!
Câu hỏi năm: Bạn và người bạn thân của bạn đồng thời gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng chỉ có thể cứu một người, bạn hy vọng ai sẽ sống sót?
*********************************
Ngay vào lúc tôi trợn mắt há hốc mồm, Quá nhi đã bắt được tôi rồi ôm vào lòng, một mặt lấy tay vững vàng bảo vệ đầu tôi, một mặt nhỏ giọng phân phó:
“Bế khí!” (*)
(*Bế khí: nín thở)
Chúng tôi giống như tảng đá mà rơi mạnh xuống dòng nước chảy xiết, mang theo một đống bọt khí rồi nhanh chóng chìm xuống! Miệng mũi lập tức bị nước phủ kín, lỗ tai nước đè lên rung động ong ong đau đớn!
Câu hỏi năm: Bạn và người bạn thân của bạn đồng thời gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng chỉ có thể cứu một người, bạn hy vọng ai sẽ sống sót?
Đáp án: Tất cả!
Tôi rất tham lam đúng không?
Đúng vậy, tôi rất tham lam. Hơn nữa, khi việc đó có liên quan đến người bên cạnh mình, tôi lại cực kỳ tham lam.
Ngay lúc Quá nhi lôi tôi trồi lên mặt nước, tôi đã quyết định rồi! Thở hổn hển trồi mặt khỏi nước, tôi đẩy Quá nhi ra:
“Đi cứu Anh Siêu đi! Tự ta sẽ bơi lấy!”
Quá nhi vẫn không buông tay,
“Không được, nước chảy xiết lắm.”
“Không sao đâu, đi cứu hắn đi!”
“Trên người hắn có thương tích, nước ở đây lại chảy xiết, rất khó tìm được, càng khó cứu sống.”
Đúng là bởi vì trên người cậu ấy có thương tích, rơi xuống nước lại rất có thể đã ngất xỉu. Hơn nữa nếu như bị choáng, chỉ cần không bị sặc nước, thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu bây giờ chúng tôi do dự, thì ngược lại sẽ không có hy vọng gì nữa! Tôi gần như là nắm lấy cổ áo Quá nhi mà rống giận:
“Chưa thử thì sao biết được? Ta còn chưa bỏ cuộc thì ngươi nhiều lời làm gì?!”
Sau đó nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đi cứu hắn đi, nếu không ta sẽ chết cho ngươi xem.”
Quá nhi sửng sốt, rồi lập tức bơi về hướng phía xa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức trở nên căng thẳng, trong dòng sông nước chảy xiết thế này thì không thể so với bể bơi được, nương theo sức nước thì có thể bơi nhanh hơn, nhưng có nhiều lúc lại bị hướng dòng nước chảy không ổn định cản trở tốc độ của mình, nếu không đủ sức lực thì sẽ như nước chảy bèo trôi mà bị cuốn vào trong dòng nước mạnh mẽ, hoặc là bị đập vào tảng đá, nếu gặp phải lốc xoáy, trên cơ bản là bạn chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng….
Luống cuống tay chân giãy giụa trong nước, nói khoác thì cũng đã nói rồi, bây giờ tôi sao có thể không biết xấu hổ mà đi kêu cứu? Tôi cũng không biết mình ở trong nước cố gắng bao lâu, cho đến khí hơi sức toàn thân đã cạn kiệt, tôi mới bị nước cuốn dạt vào bờ, bờ đê ngay trước mắt tôi, nhưng tôi lại không có hơi sức đâu mà đi lên….Trong những trường hợp kiểu này, đầu tôi lại rất không đúng lúc mà nghĩ đến mấy cái tin hy sinh chính mình để anh dũng cứu người trên báo chí……Cuối cùng ngay cả đề thi biện luận ở cao đẳng “Sinh viên vì cứu một ông lão bảy mươi tuổi rơi xuống nước mà hy sinh thì có đáng giá không?” cũng nghĩ ra! Phải rồi, tôi là nên tán thành hay ngược lại đây?
Bỗng nhiên eo bị thắt chặt, đã được người ta kéo lên bờ rồi, tứ chi xụi lơ ngã bên bờ thở hổn hển nửa ngày mới sống lại. Khẽ cử động thân mình nhìn xung quanh, phát hiện Anh Siêu cả người ướt đẫm hai mắt nhắm nghiền nằm cách đó không xa, l*иg ngực hơi phập phồng, hẳn là không có trở ngại gì, Quá nhi ngồi giữa chúng tôi đối diện với mặt nước sông mà yên lặng vắt nước trên vạt áo……Kết quả, cuối cùng vẫn dựa vào Quá nhi cứu tôi. Có chút ngượng ngùng suy nghĩ một chút, tôi cố gắng đứng lên tập tễnh đến bên cạnh Quá nhi rồi ngồi xuống.
“Ừm…..Cám ơn ngươi.”
Quá nhi không lên tiếng.
Tôi vòng đến trước mặt Quá nhi, đối diện với hắn, “Ta nói thật đấy, cám ơn ngươi, đã cứu hai chúng ta.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng nghiêng mặt đi.
Tiểu tử này bị gì mà lại khó chịu đây rồi?
Không được, hiện tại ân nhân cứu mạng là lớn nhất. Tôi vội vàng nịnh nọt kéo lấy tay hắn, “Ngươi giận à?”
Hắn đứng phắt dậy, đi về phía Anh Siêu, một phát nắm lấy cổ áo cậu ta kéo đến chỗ khô ráo!
Please, tốt xấu gì người ta cũng đang bị thương đó, người kia đối xử với người nằm ngoài phạm vi trách nhiệm thật không phải là thô bạo bình thường đâu……-_-#
Quá nhi ném Anh Siêu xuống đất, rút dao găm trên lưng ra, tôi sợ tới mức giật thót! Không phải chứ, tuy rằng tôi đã sớm biết anh không thích cậu ta, cũng đừng có thấy người gặp nguy thừa dịp diệt khẩu chứ?!
Quá nhi lạnh lùng nói: “Miệng vết thương của hắn cần phải được xử lý, cô đi nấu chút nước đi.”
Câu hỏi sáu: Ở một vùng hoang vu mà cái gì cũng không có, thì nấu nước thế nào?
Đáp án: Tham khảo《Sổ tay sinh tồn của quân Mỹ 》.
* Làm thế nào nhóm lửa–
Nếu bạn không có diêm, không có hộp quẹt, hoặc là pháo hoa, bạn có thể dùng thứ khác để đốt lửa, tuy nhiên phải nhớ kỹ, lúc này bạn cần có ngòi lửa tốt và một đống lửa thích hợp. Nếu bạn có một thứ bằng sắt thép–ví dụ như lưỡi dao–và một cục đá đánh lửa, thì bạn có thể tạo ra một đốm lửa rồi châm ngòi lấy lửa. (Bạn cũng có thể dùng một tảng đá cứng để thay thế đá đánh lửa). Cầm đá đánh lửa cố gắng tới gần ngòi lấy lửa, dùng cái liềm đánh lửa đánh đánh xuống cục đá đánh lửa, sau khi đốm lửa sinh ra thì nó sẽ bắn vào ngòi lấy lửa.
Có một phương pháp nhóm lửa rất nhanh, trong đó có đến ba loại: đống lửa hình nón, đống lửa kiểu nghiêng, đống lửa kiểu mương chữ thập.
Hình nón: Đem ngòi lấy lửa và nhánh cây dùng để nhóm lửa xếp thành hình nón, châm lửa bên trong đó. Đốt bên trong xong, xếp các mảnh gỗ bên ngoài sao cho nó hướng vào trong. Sau đó thêm củi vào trong đó. Nếu làm đống lửa kiểu này thì cho dù củi có bị ẩm ướt cũng sẽ cháy hết.
Kiểu nghiêng: Cắm một thân gỗ xuống mặt đất, nghiêng một góc 30 độ so với mặt đất, hướng nhánh cây về mặt đón gió. Châm một ít ngòi lấy lửa (ít nhất là một nắm) vào dưới nhánh cây để nghiêng, cố gắng hướng vào trong. Sau đó đặt thêm một ít nhánh cây để nhóm lửa vào hai bên mặt. Châm mồi lửa, sau khi dùng nhánh cây nhóm lửa, tiếp tục cho thêm nhánh cây vào.
Kiểu mương chữ thập: Đào một cái rãnh hình chữ thập trên mặt đất, chiều rộng khoảng 1 gang tay (30 cm), độ sâu chừng 3 inch (7.6 cm). Ở giữa rãnh giao nhau, xếp đủ ngòi lấy lửa vào, đem những vật nhóm lửa đặt phía trên, tạo thành hình Kim Tự Tháp, rãnh chữ thập này sẽ hút không khí xung quanh để cung cấp cho đống lửa phía dưới, làm thông khí.
(Độc giả: Thật dài a~
Tác giả: Đương nhiên, đây toàn là tri thức đó ~ ai nói không cho phép được viết chứ ~
Độc giả: Cô chắc chắn không phải cô đang kéo dài số câu chữ đó chứ?
Tác giả: (cười to che đậy) xem mấy người nói kia ~~ ha ha ha ha ~~~
Xin chú ý nội dung dưới: Có thể dùng động thực vật hoang dã để làm thức ăn ~~)
Nói tóm lại, nhóm lửa, nấu nước, rút mũi tên, xử lý miệng vết thương, hong khô quần áo, ăn cơm chiều, ba người tinh bì lực tẫn……Có điều, trời thật không tốt, lúc nửa đêm, bỗng nhiên lại đổ mưa to! Ba người thật vất vả mới vào một sơn động khô ráo, dày vò nửa ngày, Anh Siêu lại bị sốt.
“Làm sao bây giờ? Người cậu thật nóng!” Tôi không ngừng giúp hắn thay khăn ướt giảm nhiệt độ.
“Calm down ~” Giọng nói cậu ta cũng khàn khàn, “Phát sốt là chuyện tốt, chứng tỏ trong cơ thể tôi đã khởi động hệ thống bảo vệ. Cậu xem, giống như khi một đoàn quân vi-rút tiến vào, tự vệ quân trong cơ thể tôi, à quên, đó là của Nhật Bản mà, ý tôi là, đội hộ vệ trong cơ thể tôi liền anh dũng kháng địch, hai đội nhân mã gϊếŧ rồi lại gϊếŧ, gϊếŧ nhau rất high ~ vì thế tôi liền phát sốt ~ khà khà ~~ khụ! Khụ Khụ…….”
“Cậu thật là……Đồ ngốc……..”
Đúng, rõ là ngốc! Không biết lượng sức mình mà cứu một cô gái vừa mới gặp, bị thương nặng như vậy còn muốn giữ chặt tôi sắp rơi xuống vực, bây giờ lại phát sốt ho khan còn liều mạng nói mấy lời thoải mái để tôi yên tâm……Thấy khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên của hắn, ho đến mức khiến tôi đau lòng, không tự giác mà nói những lời dịu dàng:
“Đừng nói nữa, ngủ một lát đi.”
“Không có…..” Giọng nói thật yếu ớt.
“Cái gì?”
“Không có, không có gối đầu.” Hắn tội nghiệp nhìn tôi……Tôi thật sự có tâm trạng muốn bóp chết cậu ta! Tiểu tử này rốt cuộc có làm được chuyện gì ra hồn không đây!!
…….Quên đi, cậu ta là người bệnh……Tôi áo chế lửa giận……
“Gối lên đùi tôi đi.”
Hắn lật người dậy tinh thần phấn chấn sáp đến, tốc độ nhanh đến mức tôi hoài nghi rốt cuộc hắn có phát sốt không đấy? Đem đầu tựa vào trong lòng tôi rồi điểu chỉnh một tư thế thoải mái, vươn tay ôm thắt lưng tôi bắt đầu làm nũng:
“Người ta muốn nghe bài hát ru con ~~~”
“Ta bóp chết ngươi!”
“Người ta là người bệnh……Ngay cả nghe bài hát ru con cũng không được sao? Mẫn Mẫn thật lạnh lùng……Ô ô ô…….Thói đời này không thể sống nữa mà…….Khụ! Khụ khụ….Không, không sống nổi nữa……Khụ khụ……”
“Tốt lắm, đủ rồi, tôi hát cho cậu nghe, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi!”
“Ừm ~~” Thu lại cái tay ôm thắt lưng tôi, Anh Siêu híp lại đôi mắt bởi vì phát sốt mà ướŧ áŧ lại nhìn tôi.
“Khụ! Ừm……” Tôi có chút xấu hổ mà hắng giọng hát, liếc mắt nhìn Quá nhi đang ngồi ở một đầu khác của đống lửa. Một thân trang phục màu đen còn hơi ẩm ướt, dán trên da thịt càng hiện rõ dáng người mạnh mẽ duyên dáng như con báo đen của hắn, lúc này hắn đang ngồi thẳng tắp nhẹ lau bảo kiếm, hé ra khuôn mặt đẹp trai muốn chết, toàn thân lại tỏa ra khí chất lạnh lùng người lạ chớ lại gần, càng tôn thêm dáng người thon dài như ngọc của hắn, xinh đẹp lạ thường, chỉ tiếc ánh mắt nhìn chằm chằm Anh Siêu trong lòng tôi tràn đầy sát khí, phá hủy mỹ cảm tổng thể……
“Hát đi chứ!” Trong lòng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Anh Siêu. Vậy mà tôi lại nhìn chằm chằm Quá nhi đến ngây người? Bối rối quay đầu lại, bỏ lỡ ánh mắt Quá nhi thản nhiên dừng trên người tôi.
Hít vào một hơi, tôi chậm rãi mở miệng hát, một bài hát tiếng Anh đã xưa trong thập niên 70, mỗi lần hát lên đều có cảm giác tịch mịch khi mặt trời tắt nắng…….
I’m sitting here in the boring room
It’s just another rainy Sunday afternoon
I’m wasting my time, I got nothing to do
I’m hanging around, I’m waiting for you
But nothing ever happens
And I wonder
Cúi đầu, cẩn thận quan sát mỹ nam trong lòng, mũi cao mắt sâu, tóc vàng mắt xanh, lúc không mở miệng thì như vương tử ngoại quốc, mở miệng ra thì như tên hàng xóm tỏa nắng như mặt trời nhưng lại liều lĩnh ngu ngốc.
I’m driving around in my car
I’m driving too fast, I’m driving too far
I’d like to change my point of view
I feel so lonely, I’m waiting for you
But nothing ever happens
And I wonder
Vóc dáng cao như vậy, bờ vai rộng như vậy, nhưng tính tình lại như con cún lớn, còn làm nũng nữa chứ……
I wonder how
I wonder why
Yesterday you told me ’bout the blue blue sky
And all that I can see
Is just a yellow lemon-tree
Cậu ta trợn tròn mắt nhìn tôi, miễn cưỡng, cứng ngắc, khóe miệng mang theo ý cười, xấu xa, ấm áp, toàn thân cậu ta phiếm hồng do sốt, từ cổ đến xương quai xanh đổ ra mồ hôi, rất có vị đàn ông, thật gợi cảm……
I’m turning my head up and down
I’m turning turning turning turning turning around
And all that I can see
Is just another lemon-tree
Nam nhân trong lòng nóng như vầng thái dương, nam nhân đối diện lại lạnh lùng, nhưng cả hai người họ đều cố gắng cứu tôi, kỳ diệu biết mấy, cơn mưa to này đưa ba người khác nhau đến từ thế giới khác nhau cùng ở một nơi. Bên ngoài là trời đổ mưa to, bên trong là đống lửa vang lên tiếng lách tách, trong nháy mắt tôi sinh ra một loại cảm giác thời không tɧác ɭoạи, giống như về đến căn nhà nhỏ kiểu châu Âu của chú Hai, tấm thảm thật dày, lò sưởi ấm áp trong tường, trên tường treo đầy đèn màu Giáng sinh nhỏ, trên sô pha chất đầy quà Giáng sinh, một số mở ra, một số thì không……Phòng bên có tiếng người lớn chơi mạt chược truyền đến, một đám trẻ con chúng tôi ngồi vây quanh trên tấm thảm dưới đất, chơi trò chơi, ca hát…….
I wonder how
I wonder why
Yesterday you told me ’bout the blue blue sky
And all that I can see
Is just a yellow lemon-tree
“Này, nhắm mắt lại đi, trời tối rồi……” Tôi nhẹ giọng nói, là nói với nam nhân trong lòng, hay là với cái người vẫn đang ở xa xa nhìn tôi? Hoặc là tự nói với mình…….
I’m turning my head up and down
I’m turning turning turning turning turning around
And all that I can see
Is just another lemon-tree
Anh I wonder, wonder
Anh Siêu nghe lời nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở miệng cùng hát với tôi, giọng của cậu ta khàn khàn, gợi cảm, lại cô đơn……
I wonder how
I wonder why
Yesterday you told me ’bout the blue blue sky
And all that I can see
And all that I can see
And all that I can see
Is just a yellow lemon-tree
Hát xong, trong sơn động bỗng nhiên trở nên thật yên tĩnh, chỉ có tiếng củi ngẫu niên bị cháy……
“Là một bài hát xưa.” Anh Siêu nhắm mắt lại nói.
“Đúng vậy.” Tôi trả lời, “Cậu ngủ đi.”
“Thật có cảm giác hoài niệm.”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Cậu ngủ đi.”
“Ừ, tôi ngủ đây.” Cậu ta nói.
Tôi nhìn ngoài động mưa to vẫn không giảm, cảm giác có chút thê lương.
“Đúng vậy…….” Quá nhi bỗng nhiên trầm giọng nói, tôi kỳ quái nhìn hắn, hắn lại yên lặng nhìn màn mưa ngoài động……
Mưa càng lúc càng lớn…….
Chúng tôi ai cũng không nghĩ đến, cơn mưa này, lại rơi đến bảy ngày!