/ Áo Choàng Rơi Kêu Cạch Cạch /
Edit: Thanh Nhã
Đồng Nhiên vừa nghe 110 nói vậy thì nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi không có nhiều năng lượng sao?"
"Nhưng năng lượng dự phòng vẫn phải có, hơn nữa khi ngài trồng cây thì tôi cũng có thể có thêm năng lượng." Giọng nói máy móc của 110 vẫn bình thản như cũ.
Nghe 110 nói như vậy Đồng Nhiên thở phào nhẹ nhõm, y gật đầu nói: "Ừm, vậy mau đến đi ta đã chuẩn bị tốt rồi."
110 nhìn năng lượng còn sót lại không có bao nhiêu của mình, nó hít sâu rồi cắn răng dùng hết toàn bộ lên người Đồng Nhiên và ngay sau đó đi vào giấc ngủ sâu.
Trên người Đồng Nhiên phát ra ánh sáng rồi biến thành một đứa trẻ mặc trên người một bộ quần áo vải màu đen cùng với vài sợi tóc dài trên trán đong đưa theo gió, đôi mắt y đỏ thẫm và khuôn mặt bụ bẫm nhiều thịt.
Sau khi biến thành người, Đồng Nhiên tò mò nhìn bàn tay béo nho nhỏ của mình rồi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng y cũng không quản được nhiều như vậy mà xách quần áo lên mở cửa chạy đi.
Lúc ra khỏi cửa còn đυ.ng phải mấy cô gái còn trẻ đi ngang qua làm Đồng Nhiên phải nhanh chóng cúi đầu chạy đi.
Chờ tới khi đến chỗ không có ai Đồng Nhiên mới ngồi xổm xuống một bụi cỏ nhỏ rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm gọi 110.
"110, giúp ta rà quét con đường trở về đi."
Kết quả lại không có ai trả lời y, Đồng Nhiên ngây ra, 110 đâu rồi??? Đồng Nhiên mở giao diện hệ thống ra thì trợn mắt nhìn mấy chữ trạng thái đang ngủ say của nó.
Vậy hiện tại là y sẽ không thể tìm thấy đường về???
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xong Đồng Nhiên đã bị một lực kéo đến ngất đi.
Kỷ Vô Lan vừa bước vào Xích Nhật Phong liền cảm thấy khí tức của mèo nhỏ nên hắn đã trực tiếp kéo y lại đây, nhưng vừa kéo lại thì thứ hắn nhìn thấy không phải mèo nhỏ mà lại là một đứa bé. Kỷ Vô Lan nhướng mày nhưng cũng không đánh thức Đồng Nhiên.
Kỷ Vô Lan ôm Đồng Nhiên vào vòng ngay trước mặt Cam Hằng.
"Đứa bé sau này sẽ là đệ tử của ta." Kỷ Vô Lan lạnh lùng nhìn Cam Hằng đi phía sau, "Về phần đệ tử của ngươi, chính xác là nàng ta đã làm gì ở trên Lăng Vân Phong và trừng phạt như thế nào chắc ngươi không cần ta phải nhắc nhở chứ?"
Cam Hằng, một ông lão mày dài tóc trắng lại cúi đầu cùng với sự khẩn trương đầy trên khuôn mặt, đến thở mạnh lão cũng không dám thở.
"Vâng ạ, đệ tử đã biết."
Đồng Nhiên trong vô thức ghé vào trên vai Kỷ Vô Lan rồi đột nhiên nắm chặt y phục màu trắng của hắn, lông mày y chau lại thật chặt giống như là mơ thấy ác mộng.
Trên mặt Kỷ Vô Lan không có biểu cảm gì mà chỉ đưa tay vỗ nhẹ lưng Đồng Nhiên, đương nhiên Cam Hằng cũng cảm nhận được động tác của Kỷ Vô Lan nhưng dù biết lão cũng không dám ngẩng đầu lên.
"Ngươi đi đi." Kỷ Vô Lan định nâng chân bước tiếp nhưng dường như tới điều gì đó nên dừng bước, "Hãy tìm vài người làm việc nhanh nhẹn tới Lăng Vân Phong."
Nói xong thì trực tiếp ôm Đồng Nhiên lên Đằng Vân, Cam Hằng vẫn luôn cúi người cho đến khi Kỷ Vô Lan rời đi.
Cam Hằng thấy Kỷ Vô Lan đã đi rồi thì thở ra một cách lo lắng, lão thực sự rất bất đắc dĩ đối với đồ đệ nhỏ Mục Hướng Tuyết này của mình vì không ngờ được nàng ta sẽ làm như vậy. Cam Hằng nổi giận đùng đùng lấy đá truyền âm ra liên lạc với Mao Bưu.
"Ngươi mau bảo sư muội tốt của ngươi tới Xích Nhật Cung cho ta."
"Sư tôn, tiểu sư muội lại làm sai chuyện gì sao?" Mao Bưu cẩn thận hỏi, "Nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sư tôn trăm ngàn lần đừng tức giận làm hại thân thể."
"Hừ! Ta bảo nó đi gặp sư thúc, nếu như không có gì thì sau này sẽ lấy có thể lấy được chỗ tốt. Ai ngờ được con nhóc ranh này lại phạm phải một sai lầm lớn cho ta như vậy!!!" Cam Hằng hiển nhiên bị chọc tức không chịu được, "Ngươi mau dẫn nó lại đây cho ta."
"Nó nghĩ sư thúc là người dễ ở chung như vậy sao?"
Mao Bưu bên này là đại đệ tử đương nhiên đã từng hầu hạ qua vị sư thúc tổ này rồi, hắn chỉ biết thở dài.