"Vậy để bố làm cô hồn dã quỷ sao? Vậy thì không được, nói nhà chúng ta và nhà cũ bên kia đã tách ra ở riêng, bọn họ căn bản là không quản lý chúng ta được." Diệp Lan căm giận nói.
"Dù chúng ta tách ra ở riêng rồi thì họ vẫn là người lớn, tất nhiên sẽ cao hơn so với chúng ta một bậc. Ở trong thôn em có thể cứng rắn với bọn họ sao? Ngay cả trưởng bí thư thôn cũng sẽ giúp bọn họ nói chuyện." Diệp Ninh kéo hai đứa em ngồi xuống, nhìn đống quần áo của Diệp Thanh Sơn, nói: "Em sắp phải thi vào cấp ba rồi, sau khi em thi vào cấp ba xong, Tiểu An cũng học xong học kỳ này. Chúng ta cùng nhau đến thành phố đi, chờ sau khi chúng ta ở trong thành phố ổn định rồi thì sẽ chọn ngày lập mộ chôn di vật cho bố. Trước đó chúng ta tìm người làm bài vị cho bố rồi tự cúng bái ở tại nhà. Nếu bố ở trên trời có linh, nhất định sẽ không trách chúng ta đâu mà còn bảo vệ chúng ta đấy."
Nghe thấy chị gái nói, cô bé biết tất cả vì cô bé và Tiểu An, nếu không chị cả học sinh cấp ba, đã hơn mười tám tuổi rồi, căn bản không cần lo lắng chuyện họ hàng ở quê.
Diệp An còn nhỏ, tuy rằng cậu bé cũng ở bên lắng nghe, cậu bé không thể chen vào câu nào nhưng cậu bé biết chị cả đang suy nghĩ vì bọn họ.
"Vậy đồng ruộng của gia đình thì sao?" Bọn họ không có nhà ngoại để chống lưng, bây giờ không còn Diệp Thanh Sơn, Diệp An còn nhỏ như thế, đồng ruộng của gia đình sợ là giữ không nổi.
"Bán đi." Cô trầm giọng nói.
Bán đi? Cô bé trừng lớn đôi mắt sưng đỏ, trông cực kỳ buồn cười.
"Không thể bán đi, đó là nguồn sống của gia đình, bán đi thì chúng ta ăn bằng gì?" Cô bé sốt ruột nhìn cô, cô bé tin rằng chị cả thật sự có ý nghĩ này.
Đồng ruộng là cái gì? Đó là mạng của nhân dân. Không có ruộng và đất, bọn họ ăn uống bằng gì chứ?
Diệp Ninh nhìn cô bé một cái: "Yên tâm, chị ở huyện tìm được một công việc, có thể nuôi các em được. Hơn nữa, không bán đi thì chúng ta có thể giữ chúng lại được à? Bị cả nhà bà già kia lấy đi thì không bằng bán đi, hay là em đồng ý đưa cho bọn họ?"
"Bán đi, bán cho chú Hai Mặt Rỗ. Chú ấy có tiền, hơn nữa gia đình chú ấy ghê gớm, bán cho nhà chú ấy thì Diệp Phương Minh và Diệp Thanh Hà cũng không dám làm gì." Diệp Lan vừa nghe là cho nhà bà già kia thì cô bé cắn răng, đồng ý bán đi. "Chị tìm được việc rồi à? Không học đại học sao?"
Trước kia khi Lý Phương còn ở đây, bà ta luôn nói chỉ có học hành mới có đường ra, cho nên ba đứa trẻ trong nhà đều được cho đi học. Cho dù bà ta không thích Diệp Lan nhưng vẫn cho cô bé đi. Nhìn toàn bộ thôn quê mà xem, chỉ có mỗi nhà của nguyên chủ là cho tất cả trẻ con trong nhà đi học, cũng chỉ có duy nhất đứa con gái như cô ấy mới vào được cấp ba. Lúc đó khi cô ấy thi đậu vào cấp ba, bà ta còn trông cậy cô ấy thi đậu đại học, bà ta còn nói là đập nồi bán sắt cũng phải cho cô ấy đi học. Nguyên chủ cũng tự cho rằng bản thân là sinh viên đại học tương lai, cho nên cô ấy thường xuyên ở trong nhà nói rằng về sau muốn học ở đại học nào đó, có thể thấy được cô ấy rất chờ mong vào đại học.
"Ừm, chị bỏ học lâu như vậy rồi, sợ là thi cũng không đậu, còn không bằng đi làm sớm một chút. Đừng nghĩ nhiều làm gì, giữa trưa ăn đơn giản một chút rồi buổi chiều chị đi tìm chú Hai Mặt Rỗ."