Chương 35

Nhưng trước đó, chị tính phân chia rõ ràng. Số tiền kia cũng không phải nhỏ, ba chị em chúng ta, mỗi người hai chục ngàn tệ, đây là công bằng chính đáng. Diệp An, em không có ý kiến gì chứ?"

Lúc này, đừng nói đến nông thôn, ngay cả trong thành phố cũng rất ít có đạo lý để chia tài sản cho con gái, nhưng tình hình nhà bọn họ không giống. Nói tiếp, ba người bọn họ vẫn đang đi học.

"Em không có ý kiến." Cậu bé vội vàng lắc đầu. Trong nhà cậu bé là nhỏ tuổi nhất, không bận việc gì, còn phải dựa vào các chị nuôi, cũng không dám có ý kiến.

Diệp Ninh nhìn cậu bé một cái, kể từ khi biết cha mất, đứa nhỏ này vẫn luôn bất an, cậu bé sợ cô không cần cậu bé sao?

"Yên tâm, chờ sau khi em học xong học kỳ này, chị sẽ tìm cách cho em học ở thành phố, đến lúc đó em sẽ ở chung với chị và chị hai. Chỉ cần em có thể học tập, bọn chị vẫn tạo điều kiện cho em, huống chi em còn có tiền, sợ cái gì."

"Đúng thế, em yên tâm, em chỉ cần tập trung học hành là được." Diệp Lan cũng gật đầu.

"Nếu như không còn ý kiến gì nữa, chị sẽ viết thành ba bản, chúng ta mỗi người một bản. Sáu chục ngàn tệ mỗi người hai chục ngàn tệ, tạm thời sẽ bảo quản ở chỗ của chị. Nếu như chị muốn dùng đến phần của các em thì chị sẽ nói với các em trước. Hơn nữa... những cái kia quá xa, chờ sau này rồi hẵng nói, hai em tranh thủ thời gian tắm rửa rồi ngủ đi. Nhiệm vụ bây giờ đó là học tập thật tốt, đặc biệt là Tiểu Lan, em đừng vì chuyện trong nhà mà buồn lòng, nhất định phải thi đậu vào cấp ba."

Sở dĩ bây giờ bắt đầu phân chia vì chủ yếu là sau này Diệp Ninh tính sẽ buôn bán, nếu như dùng tiền này để buôn bán, đến lúc đó việc kinh doanh sẽ tính cho ai?



Bọn họ thua lỗ còn oán trách cô, buôn bán lời thì phải chia làm sao?

Không phải cô ích kỷ, nếu cô thật sự kinh doanh thì kiếm được rất nhiều tiền, cô đồng ý chia đều cho chị em nhà mình sao? Nói thật, cô cũng không vô tư như vậy, có thể chia cho bọn họ một chút, nhưng sau này tiền kiếm được đều chia đều cho bọn họ, cô cũng rất khó cam đoan bản thân mình không có ý khác. Thay vì cuối cùng lại vì tiền mà không thể làm chị em, còn không bằng chia rõ ràng từ sớm. Đương nhiên, nếu có cơ hội kiếm tiền gì đó cô cũng sẽ giúp đỡ em trai, em gái nhà mình.

Người nông thôn đi ngủ sớm và dậy sớm, hầu hết mọi người hơn bốn giờ đã dậy rồi. Nữ gánh nước nấu cơm và giặt đồ, đàn ông xách cuốc lên núi làm việc, gần bảy giờ mới về nhà ăn sáng.

Năm giờ rưỡi sáng Diệp Ninh đã dậy, cô tắm rửa sạch sẽ đến sáu giờ mới ra ngoài. Cô tưởng mình đã đến rất sớm nhưng kết quả mấy người Hai Mặt Rỗ đã đợi cô hơn nửa tiếng.

“Chú Hữu Tài, hai người đến sớm vậy?” Cô nhớ giờ hẹn là sáu giờ rưỡi.

“Bọn ông cũng mới đến không bao lâu. Đi, chúng ta đi vào thôi.” Ông ba nhìn thấy ba chị em đều đến, ông cụ không nói gì mà dẫn bọn họ tiến vào nhà của ông bí thư.

Ông bí thư biết mục đích bọn họ đến, cầm tẩu thuốc lên hút, ông ta cũng có chung suy nghĩ với Hai Mặt Rỗ, ông ta cũng tin rằng Diệp Ninh đã giấu Diệp Thanh Sơn bán đi. Nếu là con cháu của ông ta, dù nói gì ông ta cũng sẽ ngăn cản. Có điều bà nhà ông ta không hợp với bà nội kế của cô, dẫn tới quan hệ hai nhà vẫn luôn không tốt.