Chương 32

"Bố cháu thật sự đồng ý sao?" Hai Mặt Rỗ rút một điếu thuốc lá rồi châm lửa, liên tục hút.

Chuyện lớn như vậy, sao Diệp Thanh Sơn không đích thân trở về? Hai Mặt Rỗ nghi ngờ là Diệp Ninh tự ra quyết định. Dù con gái có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một đứa con gái, ông không thể nào giao một chuyện lớn như vậy cho cô xử lý được.

Trong lòng chú ấy đã nhận định chuyện này là do cô muốn bán lấy tiền, nhưng đối với chú ấy mà nói lại là cơ hội rất tốt. Chỉ cần cô ký hợp đồng, chú ấy đưa tiền tiền, cho dù sau khi Diệp Thanh Sơn quay về phát hiện ra muốn đổi ý cũng không có cách gì, cùng lắm thì ông lấy tiền chuộc đất thôi, nhưng vấn đề là ông có tiền sao?

"Yên tâm đi, đây là chính miệng bố cháu nói." Trước khi đến, Diệp Ninh đã suy nghĩ kỹ. Tuổi cô còn nhỏ, lại là con gái, Hai Mặt Rỗ chắc chắn sẽ không tin Diệp Thanh Sơn sẽ giao chuyện lớn như vậy cho cô xử lý, nhất định cho rằng cô là đứa phá gia chi tử, muốn bán ruộng đi đổi lấy tiền. Với tính cách của chú ấy chắc chắn chú ấy muốn nhanh chóng hoàn thành vụ giao dịch này hơn cả cô.

Nhìn thấy biểu cảm hơi chột dạ của cô, chú ấy càng chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn, phải nhân lúc Diệp Thanh Sơn không ở nhà mà mua lại.

"Cháu dự định bán mảnh đất nào? Trước tiên phải thỏa thuận trước, mảnh ruộng ở phía Đại Khanh cũng không được bao nhiêu tiền đâu." Lão thần Hai Mặt Rỗ bình tĩnh nói.

Mảnh ruộng ở Đại Khanh tuy tốt nhưng lại cách thôn bọn họ quá xa, đi đi về về phải mất ba tiếng, mỗi lần đi trồng trọt thì chỉ riêng đi đường cũng đã lãng phí rất nhiều thời gian.



"Cháu biết, cháu sắp xếp lại rồi, đây là những mảnh ruộng bọn cháu định bán." Diệp Ninh lấy ra mảnh giấy có ghi các mảnh ruộng đưa cho chú ấy: "Tốt xấu xa gần đều có, chú hiểu đồng ruộng trên núi hơn cháu, thay vì tách ra từng lô khác nhau bán thì chú trực tiếp cho cháu một cái giá đi, nếu như phù hợp thì cháu sẽ bán. Cháu và hai đứa em của cháu sẽ ký tên, ấn dấu vân tay."

Hai Mặt Rỗ nhận lấy tờ giấy nhìn qua, ngoại trừ một mảnh ruộng ven đường và mấy mảnh ruộng sở hữu riêng ra thì tên phá gia chi tử đã bán đi toàn bộ, nếu Diệp Thanh Sơn biết được ông sẽ tức chết mất. Đương nhiên đối với chú ấy lại là chuyện tốt, nhà ông có năm người, đồng ruộng được chia không ít, toàn bộ đều là của chú ấy.

"Chuyện lớn như vậy chú cũng chưa thể quyết định ngay được, vậy nên chú sẽ bàn với người trong nhà một chút, ngày mai sẽ nói lại với các cháu." Chú ấy suy nghĩ một lát, trước hết sẽ không đưa ra giá cả.

"Vâng nhưng chú nhanh lên nhé, cháu đang xin nghỉ học ở trường, còn phải quay lại học. Nếu chú không muốn mua thì nói với cháu một tiếng, cháu đi hỏi ông chú nhỏ, hôm nọ hình như nhà ông ấy cũng muốn mua mảnh này thì phải."

"Được, sau khi chú bàn xong thì sẽ tới tìm cháu ngay." Vừa nghe tới chuyện Diệp Ninh muốn tìm ông chú nhỏ của cô thì chú ấy vội vàng nói.

Ông chú nhỏ của Diệp Ninh là người giàu có nhất trong thôn sau chú ấy, ông ấy là em trai ruột của ông nội cô, tuy nhiên tình cảm của hai anh em cũng bình thường, hiếm khi qua lại. Lúc trước cô cũng từng nghĩ tới ông ấy nhưng ông chú nhỏ còn cẩn thận hơn so với Hai Mặt Rỗ nhiều, chuyện lớn như vậy đoán chừng sẽ phải cân nhắc nhiều lần, sẽ tốn quá nhiều thời gian.