Chương 27

"Đừng không biết lòng tốt của người khác, chúng ta đi." Nghe cô nói hơn hai ngày nữa ông về, thím không có tiếp tục lải nhải nữa.

Ông nhìn trung thực, nhưng người trung thực nổi giận lên mới đáng sợ.

Lúc trước mụ ta nghĩ ông dễ bắt nạt, thường xuyên chiếm chút hời ở nhà ông. Ông đúng thật là không phản ứng mụ ta, dần dần mụ ta bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước. Có một ngày không biết vì lý do gì, ông cãi nhau với mẹ của nguyên chủ là Lý Phương rồi đẩy bà ta. Đó là lần đầu tiên ông nổi giận, ông trực tiếp cầm đòn gánh đánh bà ta, Diệp Thanh Hà đến cũng vô dụng, ông ta cũng bị đánh chung luôn. Từ sau lần đó, thím thấy Lý Phương lập tức thành thật, không dám cho rằng ông dễ bắt nạt giống như hồi trước nữa.

Nếu ông tự mình về trồng trọt, vậy bọn họ thật sự không có lý do để tiếp tục đòi đồng ruộng.

"Tại sao phải đi... đi rồi. Bác không đi, cháu gọi... gọi điện thoại cho bố cháu, nói với nó... mấy bác sẽ trồng trọt ở ruộng. Ăn... Ăn tết bố cháu đã nói với bác như thế." Bác cả Diệp Phương Minh lớn tiếng nói.

"Cái kia... Tiểu Ninh à, ăn tết bố cháu thật sự nói qua với cả nhà, nói là nếu năm nay không về thì để cho chúng ta trồng." Ông cụ không hé răng nói gì cuối cùng cũng mở miệng nói.

Lời này Diệp Ninh tin, dù sao ba đứa con trong nhà không chăm sóc được cho gia đình. Diệp Thanh Sơn hy vọng ông nội và các chú bác có thể chăm sóc mấy đứa con. Ông cũng biết đức tính của họ, cho nên ông dứt khoát đưa đồng ruộng cho bọn họ trồng, làm cho bọn họ chiếm chút hời. Đáng tiếc đó là ông không về được, ông cũng không về nổi, cho mượn ruộng chắc chắn không lấy về được, cho nên ngay từ đầu không thể cho mượn được.

"Ông cũng nói là không về, bố cháu nói với cháu là sẽ về. Điều này cháu nói tận ba lần rồi, gia đình cháu tự mình trồng trọt. Ông nội, bố cháu là con trai ruột của ông, không có lý nào lại giúp đỡ người ngoài chiếm lời con trai ông cả." Lời này khiến mặt ông cụ đỏ lên.

Mặt bác cả càng đỏ hơn, ông ta tức giận, trợn to mắt nhìn cô: "Còn... là học sinh cấp ba. Bố... Bố cháu dạy cháu... nói chuyện với... với người lớn như thế sao?"

"Cháu nói là sự thật, bố cháu không ở nhà, lẽ ra mọi người làm chú bác nên chăm sóc chúng cháu chứ. Trái lại bây giờ mọi người còn bắt nạt chúng cháu, có bác cả và chú nào như vậy sao? Ông nội, ông nói vài câu đi chứ?" Diệp Ninh nhìn chằm chằm ông cụ, nhìn đến khi ông cụ đỏ mặt tía tai.



"Được rồi, trở về hết đi. Chờ khi bố cháu trở về, nói nó đến nhà cũ một chuyến." Ông cụ gõ gõ cái tẩu, mang theo hai đứa con trai và con dâu rời đi.

Chờ bọn họ vừa rời đi, Diệp Lan "đùng" một cái, lập tức đóng cửa lại.

"Bố, bố nhìn thái độ của bọn chúng kìa. Con nói từ lâu rồi, ba đứa trẻ này đều bị Lý Phương dạy hư, một chút kính trên nhường dưới cũng không có." Diệp Thanh Hà chỉ vào cửa, không vui, nói.

"Được rồi, về thôi." Ông cụ Diệp không vui vẻ, nói.

Bên này Diệp An di chuyển xung quanh Diệp Ninh, không ngừng nói chị cả giỏi. Diệp Lan cẩn thận đánh giá cô, cô bé cảm thấy lần này chị cả trở về không giống như trước kia, cô cũng dám đôi co với mấy người bác cả.

Cô vỗ nhẹ lên đầu Diệp An một cái: "Tất cả vào nhà trước đi."

"Chị cả, bố thật sự sẽ về sao?" Vào phòng, cô bé lập tức hỏi.

Khi Diệp Thanh Sơn ra ngoài ngay cả tiền đi đường đều không đủ, là mượn từ chỗ chú Hai Mặt Rỗ, về lại một chuyến sợ không có lời.

Cô nhìn hai người bọn họ, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Bố của chúng ta... Không về được."