Chương 5: Quá Nghèo

Cửa nhà chính đang mở ra, trong phòng lại không có nhiều ánh sáng lắm, cái bàn được đặt bên phải tường đất, phía trên mặt bàn đặt một rổ có khoảng bốn, năm cái bánh bao đen tuyền được làm từ bột cao lương, một quả trứng gà luộc, trong bát tô đựng đầy thịt heo hầm dưa chua.

Trong đó món thịt heo hầm dưa chua này hơn phân nửa là canh, chỉ có hai miếng thịt heo mỏng và vài miếng dưa chua.

Tròng mắt của hai đứa nhỏ dính chặt ở trên trứng gà và lát thịt rồi trộm nuốt nước miếng.

“Chị dâu, chị ăn đi.”

Noãn Noãn bóc vỏ trứng gà rồi đặt vào trong chén của Giang Mật.

Tiêu Dương không muốn cho người phụ nữ này ăn thịt và trứng gà, ai biết chị ta mặt ngoài hiền lành, sau lưng lại muốn làm chuyện xấu gì.

Nhưng mà nghĩ tới lời dặn dò của anh trai thì cậu chỉ có thể xị mặt xuống, kẹp hai lát thịt lợn ra ném vào trong chén của cô. Sau đó dùng cái thìa múc hai chén canh dưa chua, đem bánh bao bột cao lương bẻ ra rồi ngâm vào trong.

Hai nhóc con mỗi người một chén vùi đầu xì xụp mà ăn sáng.

Bỗng nhiên, một miếng thịt và nửa quả trứng gà được đặt ở trong chén.

Hai nhóc con dừng lại động tác lùa cơm, trợn tròn đôi mắt nhìn thịt và trứng gà ở trong chén, lại dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn về phía Giang Mật.

Giang Mật cười nói: “Các em đang ở tuổi phát triển cơ thể, cần phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng.”



Tiêu Dương rũ xuống lông mi, từ sau khi ba mẹ qua đời đã không còn có ai dắt tay bọn nhóc, lại ôn nhu cười với bọn nhóc nữa.

Lúc người phụ nữ này sờ đầu cậu nhóc khiến cậu nhóc nhớ tới mẹ mình.

Mẹ thường xuyên sờ đầu cậu, rồi cười với cậu vô cùng ôn nhu.

Cậu cũng từng chờ mong chị dâu cả xinh đẹp về nhà, nhưng Cẩu Oa nói chị dâu khinh thường nhà bọn họ, ngại bọn họ là con riêng, đã sớm làm đối tượng với nhà họ Triệu, sẽ không làm chị dâu của bọn họ nữa.

Cậu không chịu tin tưởng nên trộm chạy tới Giang gia, muốn hỏi chị dâu chuyện này, sau đó cậu nghe được người phụ nữ này nói: “Cho dù có chết thì con cũng không muốn gả đến Tiêu gia làm một bà mẹ già!”

Cho nên Tiêu Dương không hề có gánh nặng mà ăn thịt và trứng gà.

Dù sao cũng là đồ sói mắt trắng dưỡng mãi cũng không thân.

Giang Mật nhìn trứng gà trắng nõn ở trong chén, lại giương mắt nhìn về phía Tiêu Noãn Noãn đang ăn từng miếng nhỏ một, không khỏi nghĩ đến kết cục của bé con.

Bởi vì hành động của nguyên chủ mà làm cho tủy của cô bé bị tổn thương, dẫn tới chân tay tê liệt, không thể tự gánh vác được cuộc sống hàng ngày.

Tiêu Lệ vì chăm sóc cho em trai với em gái nên đã sớm bỏ học đi làm ruộng, chỉ dựa vào vài mẫu đất để duy trì cuộc sống thì lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho em gái cơ chứ? Hơn nữa điều kiện chữa bệnh ở thập niên 80 cũng không phát đạt, vậy nên đành để Tiêu Noãn Noãn nằm liệt trên giường.

Chờ tới khi Tiêu Lệ trở thành đại lão thương nghiệp, có điều kiện chữa bệnh cho Tiêu Noãn Noãn thì cũng đã bỏ lỡ thời cơ điều trị tốt nhất rồi, bệnh tình của Tiêu Noãn Noãn vẫn không được cải thiện thêm chút nào.