“Anh hai nói chị dâu không thích chúng em!” Đôi mắt sáng lấp lánh của Noãn Noãn nhìn về bé trai đang đứng một bên, dùng giọng điệu trẻ con đáng yêu lại lộ ra sự vui đùa: “Anh hai, anh nói chị dâu mà thích chúng ta thì anh sẽ ăn phân gà ở cửa.”
Bé trai: “……”
Một con gà trống to béo kêu “Ác ác” rồi thả một bãi phân, vẫy vẫy cánh, sau đó nghênh ngang mà đi.
Phảng phất như đang nói: Không cần khách khí, nhân lúc nóng hổi mà ăn đi.
Khuôn mặt nhỏ của bé trai cứng đờ, trừng mắt nhìn về phía ăn cây táo, rào cây sung Tiêu Noãn Noãn, dùng ánh mắt của mình muốn để cô nhóc câm miệng lại.
Vẻ mặt của Tiêu Noãn Noãn lại thực nghiêm túc: “Anh ăn ít lại một chút nha, anh cả nói phải để làm phân bón.”
Bé trai: “……” Cậu nhóc sớm hay muộn sẽ bị chọc tức đến chết non.
Trong lòng Giang Mật cười như điên, sờ đầu của bé trai, thật là đâm tay: “Dương Dương, không được ức hϊếp em gái.”
Tiêu Dương nghẹn đến chết khϊếp, ai ức hϊếp em gái?
Cậu nhóc muốn hấy bay cái bàn tay ấm áp đang xoa đầu cậu đi, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà cậu nhóc lại không có làm như vậy, chỉ là cứng cổ trừng Giang Mật.
Trong lòng nghĩ cậu mới không phải đồ ngốc Tiêu Noãn Noãn kia, người phụ nữ dối trá này chỉ cần tùy tiện dỗ dành một cái là lập tức đứng ở trận doanh của chị ta, còn giúp chị ta cùng nhau ức hϊếp anh trai của mình.
Cậu nhóc chính là nghe người trong thôn nói, Giang Mật và Triệu Đông Hải cặp với nhau, khiến anh cả làm ‘con rùa mai xanh’.
Giang Mật nhìn vẻ mặt của cậu nhóc tỏ ra rất ghét bỏ cô nhưng thân thể lại thực thành thật để cô thân cận, trong lòng thở dài một tiếng.
Tuy rằng hiện tại còn chưa có thương tổn bọn họ, nhưng trước khi kết hôn cô đã tạo ra không ít ầm ĩ.
Từ từ tới đi.
Dù sao hiện tại cô cũng không thể quay về được, đành đi một bước tính một bước vậy.
“Đi thôi, đi ăn cơm sáng.”
Giang Mật nắm tay hai nhóc con, đi về phía bàn gỗ vuông được đặt ở nhà chính.
Đôi mắt đen nhánh thủy nhuận của Tiêu Noãn Noãn mở to, nhìn bàn tay mềm mụp cầm tay nhỏ của mình, sau đó đôi mắt lại chớp chớp một chút, xác định không phải cô nhóc đang nằm mơ. Đôi mắt của cô bé liền cười thành hình trăng rằm non, thân thể bé nhỏ nhịn không được đi đến gần Giang Mật.
Tiêu Dương muốn rụt tay của mình lại, nhưng tay lại nhanh hơn mệnh lệnh của đại não mà đặt tay vào lòng bàn tay của Giang Mật. Sau khi phản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng.
Cậu nhóc trừng mắt tức giận mà nhìn chằm chằm vào bàn tay không nghe lời này, như là muốn đem nó băm ra.
Giang Mật làm bộ như không nhìn thấy, khóe môi lại nhịn không được cong lên.