Chương 31: So Sánh

Mấy người bà con âm thầm chậc lưỡi, quà hồi môn của nhà họ Tiêu ngoại trừ nhà họ Triệu ra thì thật sự không ai so được.

Nhớ đến lời Giang Mật vừa rồi nói với bọn họ, con rễ của họ thật sự không muốn tiêu chút tiền này cho bọn họ.

Sự bất mãn trong lòng cũng bay biến.

Giang Điềm nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng rất khó chịu: "A Phương, nếu cô thích thì ngày mai chúng ta đi chợ nông trường mua."

Lâm Quế Phương nhíu mày, cũng không nể mặt mũi Giang Điềm: "Đây là món quý hiếm, không phải cô muốn mua thì có thể mua được đâu, ngày hôm qua tôi đã đi chợ nông trường, nhưng những người bán rau đã sớm bán hết, còn có rất nhiều người mua không được đó."

Giang Điềm ngượng đến nóng mặt, vì sĩ diện cũng không nhịn được: "Cái gì mà là dưa chuột nước chứ, chẳng phải cũng chỉ là một dưa chuột nhỏ hơn thôi sao, tôi thấy cũng không ngon bằng loại dưa chuột to được trồng ngoài ruộng, còn khoe khoang!"

Không đợi Giang Mật phản ứng, cô ta đã vươn tay lấy ra một trái nếm thử.

Cắn xuống một miếng, cả người liền ngây người, cô ta vô thức mà cắn thêm một miếng.

Giang Mật lập tức lấy trở về: "Sao em lại lấy của người khác, Giang Điềm, chẳng lẽ chồng em không cho em ăn à!"

Giang Điềm bị cô làm cho mất mặt trước mọi người, cô ta lúng túng nhìn về phía Triệu Đông Hải.

Triệu Đông Hải cũng mất mặt, sắc mặt anh ta u ám nhìn cô ta.

Giang Mật cũng không thèm để ý đến vợ chồng Triệu Đông Hải, cô cong môi nói với Lâm Quế Phương: "Cần gì tiền chứ? Cô muốn nhiều hay ít, muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy."

Lâm Quế Phương mừng rỡ, thân thiết nắm lấy tay của Giang Mật: "Mật Mật cô tốt quá! Anh họ của tôi đi công tác ở Thâm Quyến còn mang được rất nhiều khăn lụa từ đặc khu về đây, ngày mai tôi sẽ đem tặng cho cô một cái!"



Giang Mật rất bất ngờ với thái độ của Lâm Quế Phương, cha của Lâm Quế Phương là bí thư trong công sở ở trấn trên mà cha Giang là cán bộ ở thôn, cũng thường xuyên lên trấn trên họp. Nguyên chủ cũng có đi theo vài lần nên cũng gặp Lâm Quế Phương vài lần, nhưng mối quan hệ của họ cũng chỉ là gật đầu chào nhau mà thôi.

Trong ấn tượng thì Lâm Quế Phương rất kiêu ngạo, đột nhiên lại có thể xưng hô thân mật như vậy, xem ra là rất thích dưa chuột và cà chua.

"Cô không cần khách sáo, những món này cũng không có bao nhiêu tiền."

Lâm Quế Phương cảm thấy Giang Mật đã thay đổi, trước kia có gặp mặt qua vài lần, người này cũng không hề thật lòng còn có hơi keo kiệt, cô ấy còn thấy cô hơi chướng mắt.

Hôm nay Giang Mật bị một đám người chanh chua bắt nạt, nhưng cô vẫn có thể đáp trả khiến cho họ nghẹn lời, mấy bà nhiều chuyện cũng không nói gì được.

Lâm Quế Phương cũng nhìn Giang Mật với ánh mắt khác.

"Mật Mật, cô bận thì đi trước đi!" Lâm Quế Phương ngồi trở lại dưới mái hiên mát.

Ngón tay của Giang Điềm bấu vào lòng bàn tay, điều kiện trong nhà của Lâm Quế Phương không hề tệ, nhất là gia đình cô của cô ấy có quyền lực rất lớn.

Mẹ Triệu muốn gả Triệu Đông Mai cho con trai của cô Lâm Quế Phương, nên ngày hôm qua bà ta đã lên trấn trên mời mẹ Lâm đến đây ăn tiệc, thực tế thì mời mẹ Lâm đến đây để xem Triệu Đông Mai, cũng hiểu rõ tình hình nhà họ Triệu.

Nên Lâm Quế Phương cũng đi theo đến.

Mẹ Triệu thì tiếp đãi mẹ Lâm ở nhà họ Triệu, còn Triệu Đông Mai thì đi cùng Lâm Quế Phương đến đây chơi.

Lúc sau cũng không biết Triệu Đông Mai đã chạy đi đâu mất.