Chương 30: Chê Cười

Khuôn mặt của mấy người bà con lập tức tái xanh, muốn mở miệng mắng lại.

Giang Mật cũng không có hiền, trực tiếp nói: "Nhà của con rể mấy người có điều kiện tốt hơn so với chúng tôi, nhưng tôi cũng chưa từng xem quà hồi môn của các người nhiều hay ít, vậy vì sao lại ghét bỏ quà hồi môn của nhà chúng tôi? Sao, Triệu Đông Hải là con rể của mấy người sao? Anh ta đưa quà hồi môn đến nhà các người à? Các người có cái quyền gì xem thường nhà của tôi!"

Những lời này giống như một con dao, trực tiếp đâm vào ống phổi của họ.

Giang Mật chỉ đích danh thím Lưu: "Cháu nhớ rõ vào lúc con rể của thím đưa quà hồi môn cũng chỉ có hai cân thịt heo, một cân đường trắng chẳng phải sao?"

Không đợi người phản ứng, cô đã nhìn về phía nhà hàng xóm đã nói móc cô: "Còn có thím nữa, năm trước thím còn than phiền với hai tụi cháu vì con rể của thím chỉ đưa quà hồi môn đến là một bình rượu, một con gà còn mắc bệnh dịch nữa, hại gà của nhà thím cũng chết theo có đúng không?"

Cô hỏi một đám người đó, sắc mặt của bọn họ đều ngượng đến đỏ, còn hận không thể đào ra một khe đất để chui vào.

Giang Mật chế nhạo nói: "Chồng của cháu có thể không tốt, nhưng anh ấy sẵn sàng mua quà hồi môn cho cháu, con rể của các thím có sẵn sàng như vậy không?"

Mặt họ tái xanh rồi chuyển thành tím, nghẹn lời không nói được gì, trong lòng còn có chút không phục.

Lâm Quế Phương lúc này ngồi dưới mái hiên hóng mát: "Ồ" một tiếng, lấy dưa chuột xanh tươi từ trong giỏ trúc ra: "Giang Mật, đây là dưa chuột nước đúng không?"

Một lời này của cô ấy đã đánh tan bầu không khí ngượng ngùng này, cũng thu hút ánh mắt của mọi người, mọi người nhìn kỹ lại đã phát hiện ra dưa chuột nước trong tay của bà ấy hoàn toàn không giống với loại của bọn họ.



Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lâm Quế Phương cười nói: "Đêm qua tôi ở nhà cô tại thị trấn, đã ăn được một trái dưa chuột nước, nó rất ngọt và giòn, nói ra chỉ sợ mọi người chê cười vì khi tôi trở về tôi vẫn còn nhớ đến cái vị của dưa chuột nước này, nhưng mà cô của tôi nói dưa chuột nước là giống cây mới, ngay cả thành phố cũng không có, chỉ có một giỏ tre bán năm mao một phân tiền một cân."

Hở!

Một mao 5 phân tiền một cân?

Mấy người bà con đều kinh ngạc, mắt cũng nhìn vào trong giỏ, chỗ này của Giang Mật có bao nhiêu cân? Ít nhất cũng là hơn hai mươi cân?

"Cà chua! Giang Mật cô thế mà còn có cà chua này!" Lâm Quế Phương phấn khích nói: "Cà chua này không ướp đường cũng rất ngọt, cắn một miếng thôi là đã ngập nước rồi, tất cả nước cũng chảy ra so với nước dưa chuột thì ăn ngon hơn! Chỗ này của cô có được mười cân không? Bên ngoài bán bao một mao tiền một cân, tôi ra hai mao tiền một cân, cô chia cho tôi một ít nhé?"

Một mao tiền một cân?

Mấy người bà con mở to hai mắt nhìn, chỉ mỗi dưa chuột nước cùng cà chua đã hơn mấy đồng rồi?

Trải qua sự ồn ào của Lâm Quế Phương, bọn họ đã thấy được các loại rau dưa trong giỏ trúc, thế mà không hề giống với loại mà bọn họ bán ở chợ.

Mỗi trái đều được sắp ngay ngắn, tươi ngon mọng nước, vừa nhìn đã biết là mắc tiền.