Chương 16: Thì Ra Là Thế

Nhà họ Tiêu là một căn nhà làm bằng đất, mái ngói màu đen xiêu vẹo, tưởng chừng như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Hai cái đầu củ cải nhỏ đang đứng ở ngưỡng cửa, vừa thấy Giang Mật xách một giỏ trúc về thì cả hai đều mở lớn mắt.

Nhất là Tiêu Dương, cậu đã hiểu được!

Người phụ nữ hư hỏng này đối xử tốt với bọn họ, là vì đã lừa được tiền trong tay của anh cả!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dương trầm xuống, số mệnh của anh cả cũng quá khổ rồi.

Thi lên đại học mới được hai năm thì cha mẹ đã gặp tai nạn, phải nghỉ học để chăm lo cho hai đứa bé là cậu với em gái.

Rất vất vả mới lấy được vợ, thế mà lại là một kẻ phá của!

Chiếm lấy giường của anh cả còn không cho anh ngủ chung một phòng.

Người phụ nữ này có gì tốt? Lấy về là để moi tiền của anh cậu sao?

Cậu trợn trắng mắt, muốn chạy đi tìm Tiêu Lệ để tố cáo.

"Hai đứa giữ cửa giúp chị." Giang Mật đầu đầy mồ hôi, thở phì phò: "Chị có mua thịt và kẹo sữa."

Một chân Tiêu Dương đã bước ra được một nửa, vừa nghe có kẹo sữa đã vội vàng dừng lại, chân lại bỏ ra khỏi giày xăng đan.



Cậu mơ màng mở đôi mắt đen láy nhìn Giang Mặt, lặng lẽ đem chân thu lại.

"Ha ha ha ha."

Giang Mật chợt bật cười, gánh nặng trên vai cũng tuột khỏi vai, cô không có sức để gánh nó vào nữa.

Khuôn mặt ngăm đen của Tiêu Dương ửng hồng, hai vành tai cũng phiếm hồng theo, cậu thẹn quá hóa giận mà trừng mắt với Giang Mật, cùng lúc đó cũng rút giày ra đập mạnh vào tường.

Giang Mật cười đến đau bụng: "Được rồi, được rồi, cho chị xin lỗi, chị không nên cười nhạo em." Cô nhận ra đứa nhỏ đang bị tổn thương lòng tự tôn, nên cố nén cười, ý cười từ trong mắt bộc lộ ra: "Buổi tối chúng ta ăn thịt."

Lấy từ trong giỏ trúc ra kẹo đường, chia cho mỗi người ba viên.

"Cảm ơn chị dâu." Đôi mắt to tròn long lanh của Tiêu Noãn Noãn cong thành hình trăng lưỡi liềm, bàn tay nhỏ bé mềm mại lau mồ hôi trên trán của Giang Mật, rồi chà bàn tay lên quần áo một chút, sau đó mở một viên kẹo sữa ra, nhét vào miệng của cô: "Chị dâu cũng ăn đi."

Sự ngọt ngào tan chảy trong miệng, khiến lòng Giang Mật cũng mềm mại như một vũng nước, cô ôm lấy cơ thể bé nhỏ vừa ấm còn vừa mềm của cô bé, hôn một cái "chụt" lên mặt cô bé: "Cảm ơn tiểu Noãn nhé."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Noãn Noãn đỏ bừng, vội chạy về phòng: "Em lấy nước cho chị dâu uống nhé."

Vừa vào phòng, Tiêu Noãn Noãn đã ngồi xổm bên dưới bệ bếp cao, buông bàn tay nhỏ đang nắm chặt ra, mở giấy gói kẹo sữa nhăn nhúm nhó ra, cô bé vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, chút vị ngọt khiến cho đôi mắt cô bé cong cong, cái này còn ngọt hơn so với kẹo thập cẩm mà anh cả mua.

Cô bé gấp giấy gói kẹo lại như ban đầu rồi cẩn thận bỏ vào trong túi tiền.

Sau đó cô bé múc nước từ trong cái lu tráng men rồi chạy ra ngoài.