Tuy rằng tuổi tác của hai ông bà Tưởng đều nhỏ hơn so với ông bà Cố, nhưng lại là đồng bối, mà Tưởng Tử Tường và ba Cố có thể nói là chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.
Nhưng ở kiếp trước, tại sao nhà họ Tưởng không đứng ra đâu?
Chẳng lẽ nhà họ Cố xảy ra chuyện có liên quan tới nhà họ Tưởng?
Hoặc là nói, nhà họ Tưởng cũng đang trong hoàn cảnh ốc không mang nổi mình ốc?
Trần Nhã Vân nhìn con trai lại một lần nữa lâm vào trầm tư, bất đắc dĩ đến cực điểm: “Cẩm Châu, con suy nghĩ cái gì?” “Quan hệ của hai nhà Cố Tưởng rất tốt phải không mẹ?”
“Hẳn là rất tốt, hai nhà là thế giao, nghe nói trước kia còn là quan hệ thông gia, chỉ là sau này bởi vì con nối dõi đơn bạc, nên không tiếp tục liên hôn, nhưng mà quan hệ của hai nhà vẫn luôn rất tốt.”
Trần Nhã Vân biết được cũng không nhiều, tất cả đều từ miệng của chồng mới biết được.
“Như vậy hai nhà Cố Tưởng cũng chưa từng có mâu thuẫn gì hay sao?”
“Mâu thuẫn khẳng định là có, nhưng mâu thuẫn lớn hẳn là chưa có? Bằng không đã sớm tách ra, Cẩm Châu con hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ con cảm thấy Tử Tường tới đây còn có mục đích khác hay sao?”
“Con chỉ là cảm thấy kỳ quái, nếu nói dưỡng bệnh, rất nhiều nơi đều có thể dưỡng bệnh, nhưng cố tình lại tới huyện thành xa xôi này, ở cùng một chỗ với chúng ta, , chẳng lẽ chỉ đơn thuần là do trùng hợp thôi sao?”
Nếu bản thân còn ở kiếp trước, có lẽ “anh” sẽ thật sự tin tưởng hết thảy đều là trùng hợp, nhưng hiện tại, trải qua nhiều như vậy, ngoại trừ một ít người, Cố Cẩm Châu không tin bất luận kẻ nào.
Trần Nhã Vân ngẩn ra: “Chuyện của ba con là chuyện riêng của nhà họ Cố, nhà họ Tưởng có lẽ sẽ không trộn lẫn vào đâu?” “Chỉ mong là con nghĩ nhiều.”
......
Chuyện bán nhân sâm, cả Tôn Hương Liên cùng Tô Đại Quý đều không tính toán công khai, một là vì muốn tốt cho Điềm Điềm, tránh việc mang lại phiền toái cho Điềm Điềm, về phương diện khác cũng là vì sự an ổn của nhà họ Tô.
Tuy nói Tôn Hương Liên tin tưởng người trong nhà sẽ không nói lung tung, nhưng lỡ như đâu? Không cẩn thận nói lỡ miệng thì sao?
Đến lúc đó nhà họ Tô và Điềm Điềm nên tự xử như thế nào?
Từ sau khi Tô Điềm Điềm lên núi nhặt được nhân sâm, không biết vì sao càng ham thích muốn lên núi, mỗi ngày thúc giục
Tôn Hương Liên dẫn cô lên núi.
Tôn Hương Liên rất là buồn rầu, không rõ vì sao cháu gái lại ham thích với việc lên núi như vậy, hơn nữa Tôn Hương Liên còn phát hiện ra một việc, chính là Tô Điềm Điềm rất thích những nơi có nước.
Giống như trước kia mỗi lần lên núi, khi đi ngang qua con sông nhỏ, Tô Điềm Điềm đều hưng phấn hơn bình thường, tựa hồ còn có cảm giác giống như nóng lòng muốn thử, phảng phất muốn xuống sông bơi lội.
Nghĩ đến đây, Tôn Hương Liên tức khắc rùng mình, vội vàng đi tìm Thẩm Xảo Anh cùng Tô Minh Thương. “Mẹ, ngươi vội vã làm cái gì?”
Tô Minh Thương nghi hoặc nhìn Tôn Hương Liên, Tôn Hương Liên giải thích nói: “Mẹ vừa mới nghĩ tới một việc, con và vợ con phải chú ý Điềm Điềm, ngàn vạn lần đừng để Điềm Điềm đi tới bên cạnh bờ sông bờ suối những nơi có nước, Điềm Điềm rất thích những nơi có nước.”
Thẩm Xảo Anh cũng phát hiện điểm này, “Ta con cũng phát hiện ra rằng Điềm Điềm thật sự rất thích những nơi có nước, cho dù là bể đựng nước trong nhà trong sân, Điềm Điềm đều muốn đi chơi, con cũng lo lắng đến lúc đó, Điềm Điềm sẽ sấn khi mọi người không chú ý, xuống nước chơi.”
Thẩm Xảo Anh cùng Tôn Hương Liên đầy mặt u sầu, Tô Minh Thương lại là nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, cuối cùng mở miệng hỏi: Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao con không biết Điềm Điềm thích nước?”
“Con là đàn ông, không cẩn thận như vậy về tình cảm có thể tha thứ, chỉ là Điềm Điềm biểu hiện rõ ràng như vậy, con vẫn không phát hiện được?? Có phải có chút không thể nói nổi rồi hay không? Có phải bởi vì Điềm Điềm vẫn luôn ngoan ngoãn, cho nên con cảm thấy không cần nhiều chú ý tới Điềm Điềm có phải hay không?”
Tôn Hương Liên sắc bén hỏi ngược lại.