Tô Điềm Điềm biết đây chính là cậu hai, người chọc giận Thẩm Xảo Anh hôm trước, liền tức giận trong lòng, nhìn cũng không thèm nhìn.
Thẩm Xuân Minh thấy Tô Điềm Điềm không để ý tới mình, thần sắc hơi chút xấu hổ, Thẩm Xảo Anh biết vì sao mà Tô Điềm Điềm không thèm để ý tới Thẩm Xuân Minh, để tránh cho việc Thẩm Xuân Minh cho rằng con gái cô không tốt, Thẩm Xảo Anh dẫn đầu mở miệng hỏi: “Anh hai, quyết định của anh là gì?”
Thẩm Xuân Minh nghe được câu hỏi, lập tức thần sắc nghiêm túc: “Anh quyết định sẽ đối xử tốt với Hạo Nhi.” Thẩm Xảo Anh ngẩn ra: “Anh nói thật chứ? Thật sự sẽ đối xử tốt với Hạo Nhi? Không phải cố ý lừa gạt em đó chứ?” “Anh có thể lừa gạt được sao? Đến lúc đó em về nhà mẹ vừa hỏi chẳng phải sẽ biết?”
Thẩm Xuân Minh thấy em gái không chịu tin mình, trong lòng vừa chua xót lại khổ sở.
“Chẳng lẽ anh không đáng tin như vậy sao? Trước kia trong thời gian ngắn ngủi anh chỉ là không có cách nào tiếp thu được
Hạo Nhi mà thôi, nhưng muốn anh đưa Hạo Nhi đi làm con nuôi của người khác, anh làm không được.”
Thẩm Xuân Minh thẳng thắn ý tưởng chân thật trong nội tâm: “Anh biết mọi người không yên tâm về anh, anh cũng có thể lý giải, nhưng mọi người có thể xem biểu hiện của anh trong thời gian tới, nhìn anh làm như thế nào, có đối xử tốt với Hạo nhi được hay không”
Thẩm Xảo Anh trầm ngâm một lúc lâu, liền hỏi: “Em rất tò mò, anh hai như thế nào nghĩ thông được? Trước kia, em rồi ba mẹ, anh chị dâu, chị dâu thứ hai bên nhà mẹ đẻ của chị dâu đều từng tới khuyên anh, chính là bản thân anh cứ nhất quyết làm theo ý mình.”
Thẩm Xuân Minh trả lời nói: “Đúng là như thế, nhưng trước kia mọi người chưa từng có ý muốn để Hạo Nhi rời đi anh, anh cảm thấy Hạo Nhi vẫn luôn là con trai của anh, nhưng lần này không như vậy.”
“Em nói đúng, Hạo Nhi là cốt nhục duy nhất cô ấy để lại cho anh, anh tự nhiên không hy vọng Hạo nhi sẽ rời bỏ anh, lúc này anh mới phát hiện, anh chưa bao giờ đối xử tốt với Hạo Nhi.”
Thẩm Xuân Minh ánh mắt đỏ bừng: “Anh thậm chí còn suy nghĩ, nếu như mọi người dò hỏi ý kiến của Hạo Nhi, có lẽ Hạo Nhi sẽ không chút do dự lựa chọn đi theo người khác, mà không phải chọn lựa người cha này là anh.”
“Cho nên anh hối hận?”
Thẩm Xảo Anh nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Xuân Minh, nếu nói Thẩm Xuân Minh hối hận, tựa hồ không giống lắm, hiện tại hối hận, sớm biết đã không làm như vậy?
“Phải, anh hối hận, anh nhất định sẽ đối xử chăm sóc tốt cho Hạo Nhi.”
Thấy Thẩm Xuân Minh liên tục bảo đảm, Thẩm Xảo Anh cuối cùng vẫn quyết định cho Thẩm Xuân Minh thêm một cơ hội, để Thẩm Xuân Minh biểu hiện cho tốt.
“Vậy được, em sẽ tin tưởng anh một lần, hy vọng anh nói đều là lời thật lòng, Hạo nhi là vô tội, thằng bé cũng không hy vọng vừa sinh ra đã không có mẹ, cho nên anh cũng không cần hà khắc quá với thằng bé.”
Thẩm Xảo Anh trong lòng hơi chút lo lắng, cuối cùng dặn dò thêm lần nữa.
“Anh biết.”
Sau khi Thẩm Xuân Minh rời khỏi, Tô Minh Thương nghe tin liền lập tức từ ngoài ruộng về nhà: “Anh hai đâu? Đã về rồi sao?” “Ừ, anh hai tới đây để nói rằng sẽ chăm sóc đối đãi thật tốt với Hạo nhi, chỉ là em cảm thấy có chút không chân thật.”
“Có lẽ bởi vì từ trước tới này Xuân Minh đều có thái độ không tốt với Hạo Nhi, người khác khuyên nhủ mãi cũng không có tác dụng, nay Xuân Minh lại bỗng nhiên thay đổi thái độ, thật khiến cho người khác hoài nghi.”
“Đúng vậy đó.”
Thấy Thẩm Xảo Anh vẫn lo lắng sốt ruột, Tô Minh Thương khó hiểu hỏi: “Trước đó em vẫn luôn lo lắng Xuân Minh không tốt với Hạo Nhi, hiện giờ Xuân Minh đều đã bày tỏ quan điểm thái độ rõ ràng, sao em vẫn còn lo lắng như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy anh hai suy nghĩ thông suốt quá nhanh, tựa hồ không chân thật cho lắm, lo lắng anh hai bằng mặt không bằng lòng.”
“Hẳn là không tới mức đó đâu? Xuân Minh trước nay luôn khinh thường nói dối, hơn nữa, bên đó cũng không phân gia, không có khả năng ba mẹ vợ sẽ không đồng ý để Xuân Minh mang Hạo Nhi đi huyện thành.”