Chương 23

Trước kia khi ở nhà, Tôn Hương Liên từng thấy Tô Điềm Điềm ăn kẹo, phát hiện Tô Điềm Điềm ăn rất tốt, một chút đều không có vấn đề, lúc sau Tôn Hương Liên cứ vậy mà yên tâm cho Tô Điềm Điềm ăn đồ ăn vặt.

Nhìn thấy Tô Điềm Điềm có thể ăn kẹo trái cây, thần sắc mọi người đều có chút vi diệu.

Trong thôn cũng không phải không có nhà nào đối xử tốt với cháu gái, con gái, giống như trưởng thôn cũng rất là yêu thương con gái mình, nhưng chiều chuộng giống với Tô Điềm Điềm như vậy, căn bản không có.

Tô Điềm Điềm rất thích ăn kẹo, cảm giác kẹo ngọt ngào, ăn đồ ngọt liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.

......

Sau khi về đến nhà, Tôn Hương Liên liền bắt đầu bận rộn, Tô Điềm Điềm một mình ở trong phòng chơi đùa.

Năm cũ qua, chính là giao thừa.

Người một nhà ngồi quây quần bên nhau, Tôn Hương Liên nhìn thấy Tô Minh Lương cùng Triệu Tuệ Đình vẫn như cũ vắng mặt, trong lòng có chút cảm khái.

“Mẹ, anh cả chị dâu đều không trở về sao?”

Nói chuyện chính là bác ba Tô Minh Phong, làm người khéo léo, nhân duyên ở trong thôn rất là tốt, năng lực cũng rất cao, trưởng thôn liền để Tô Minh Phong làm mấy công việc như của thư ký.



“Không có trở về, thủ đô cách bên này rất xa, công việc của bọn họ cũng rất bận rộn, mỗi lần trở về cũng đều gấp gáp vội vàng.”

Tôn Hương Liên kỳ thật sớm đã làm tốt chuẩn bị nhà thằng cả sẽ không về, lúc nhận được điện thoại kỳ thật cũng không có khó để tiếp thu.

“Cảm giác sau khi anh cả rời nhà, liền trở về rất ít.”

Tô Đại Quý không muốn nhắc tới đề tài này, vì thế liền mở miệng: “Không nói tới thằng cả, hôm nay là giao thừa, một năm qua, cả nhà ta đều trải qua rất tốt, là kết quả của tất cả mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, hy vọng một năm mới cũng có thể càng tốt hơn.”

Lời này rất là giản dị, là mong đợi mỗi năm mới của Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý, liền chỉ hy vọng năm sau tốt hơn năm trước là được.

Cơm tất niên làm một bàn lớn, tuy rằng rất nhiều, nhưng không chịu nổi Tô gia người nhiều, ăn xong cơm chiều cũng không còn thừa là bao.

Sau đêm giao thừa, chính là mùng một năm mới, đồng thời cũng là sinh nhật một tuổi của Tô Điềm Điềm.

Bởi vậy, bữa cơm chiều ngày mùng một tuy rằng không có phong phú như cơm tất niên, nhưng cũng là một bàn lớn đồ ăn.

Bởi vì là sinh nhật Tô Điềm Điềm, Tô Điềm Điềm lại chơi thân với Cố Cẩm Châu, bởi vậy còn cố ý mời Trần Nhã Vân cùng Cố Cẩm Châu sang, nhìn thấy Tô Điềm Điềm ăn mặc chiếc váy bồng màu hồng nhạt, Cố Cẩm Châu cười cực kỳ ôn nhu.

“Điềm Điềm hôm nay thật xinh đẹp, đây là quà cho Điềm Điềm.”



Trần Nhã Vân biết hôm nay là sinh nhật Tô Điềm Điềm, cố ý mua một cái băng đô đội đầu đưa tặng Tô Điềm Điềm, bên trên là nơ con bướm, vừa lúc là hồng nhạt, rất hợp với chiếc váy hôm nay Tô Điềm Điềm mặc.

Cố Cẩm Châu lấy ra mấy quả trái cây đưa cho Tô Điềm Điềm, Tô Điềm Điềm nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía Cố Cẩm Châu, không rõ Cố Cẩm Châu có ý tứ gì.

“Anh?”

“Chỗ trái cây này đưa cho Điềm Điềm, anh nếm thử rồi, đều rất ngọt.”

Những người khác thấy vậy, nhận ra được mấy quả này là một loại quả dại ở trên núi, lúc còn xanh ăn sẽ rất chua, nhưng khi chín lại rất ngọt, mấy quả Cố Cẩm Châu cầm trong tay rất rõ ràng đều là những quả đã chín.

Chỉ là, hiện tại là mùa đông, tuy nói mùa đông ở phương nam không có lạnh như vậy, nhưng Tôn Hương Liên nhớ rõ loại quả này chính cũng là ở mùa xuân, hiện tại làm sao mà đã chín rồi?

Trần Nhã Vân thấy thế, cười nói: “Cẩm Châu biết Điềm Điềm sinh nhật sắp tới, vẫn luôn suy nghĩ tặng gì cho Điềm Điềm làm quà sinh nhật, loại quả này là Cẩm Châu trong lúc vô ý phát hiện được, cảm thấy ăn rất ngọt liền vẫn luôn nói muốn để lại cho Điềm Điềm.”

Tôn Hương Liên nghi hoặc không có cởi bỏ, nhưng Trần Nhã Vân đều nói như vậy, Tôn Hương Liên cũng không tiện hỏi tiếp.

“Cẩm Châu thật là có lòng.”

“Cẩm Châu đứa nhỏ này trưởng thành sớm từ nhỏ.”