Chương 8

Editor: Hannah

Bà càng nghĩ càng hoảng, đang muốn phát động người toàn thôn đi bắt Minh Vi trở về thì ngoài cửa có tiếng động truyền tới. “Mẹ, con đã trở về” Giọng nói giòn tan của Minh Vi truyền tới, làm Lý Xuân Hoa an tâm không ít. Những giây tiếp theo, Lý Xuân Hoa liền cầm giày lao ra ngoài, đập liên hồi lên người Minh Vi, “Cái con bé chết tiệt này, ai cho mày nhổ hết chỗ rau trong vườn của bà? Có phải cầm đi cho tên tình nhân kia của mày hay không! bà đánh chết mày!”

Minh Vi sớm đoán được sẽ như vậy, nhanh chóng chạy nhanh né tránh, móc ra hai tệ đã phân chia sẵn đặt trong túi trước đó đưa tới trước mặt Lý Xuân Hoa, “Mẹ, là con đi bán rau, đây là tiền rau mẹ trồng trong vườn, mẹ đếm đi ạ.”

Bán rau?

Lý Xuân Hoa ngừng một chút, nhìn Minh Vi bện tóc hai bên, mặc chiếc áo bông in hoa do Hạ Tri Nhai đặt mua cho Minh Vi khi hai người kết hôn, trong lòng hồ nghi, trang điểm đẹp như vậy mà nói là đi bán rau? Ai tin chứ?

Nhưng Minh Vi vươn tay chìa ra một nắm tiền, màu sắc rực rỡ, một xu, hai hào tiền, năm phần tiền, loại nào cũng có.

Đếm từng tờ, từng tờ, chừng khoảng hai tệ, phải bằng được tiền công bà đi làm mấy ngày ở công trường tích góp lại. Lý Xuân Hoa nhìn Minh Vi đầy mặt vô tội, bắt đầu hồ nghi, “Thật là đi bán rau?”

“Đúng vậy thưa mẹ, bằng không con lấy tiền đầu ra mà đưa cho mẹ?” Minh Vi thấy bà tâm bình khí hòa nói chuyện với mình, không khỏi vui sướиɠ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cuối cùng bước ra được một bước lớn, liền chạy nhanh tiến lên nâng đỡ Lý Xuân Hoa đi về phía nhà chính,

“Lúc trở về trên đường gặp tuyết rơi, trì hoãn một chút thời gian, con lập tức đi nấu cơm. Lúc anh Hạ rời đi có căn dặn, muốn con chăm sóc thật tốt cho ba mẹ, đều là con không tốt, để mẹ phải lo lắng” Lời hay nói tẫn, gương mặt tươi cười đón chào, Minh Vi quyết tâm giải quyết mối quan hệ xấu hổ giữa mẹ chồng và nàng dâu! Lý Xuân Hoa trong tay cầm tiền, trong lòng bắt đầu có chút tin tưởng với Minh Vi. Minh Vi có thể gạt người, nhưng tiền sẽ không!

Bà hừ một tiếng, nhăn mặt nhìn Minh Vi, lấy ra một tờ tiền hai mao, cùng 3 tờ một mạo đưa cho Minh Vi: “Cầm đi, ngày mai nếu còn đi bán rau, liền thuận đường mua chút hạt giống đem về, để luống rau ta trồng trông như bị chó cào vậy, để hôm khác thu thập cô!"

Minh Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiểu ý trong lời nói của Lý Xuân Hoa, là đồng ý cho cô nhổ rau đem đi bán lấy tiền.



Minh Vi hậu tri hậu giác, không khỏi vui sướиɠ vô cùng, vội vàng giơ tay làm một cái kính lễ với Lý Xuân Hoa lấy danh nghĩa của hồng vệ quân xin thể tuyệt đối sẽ không làm loạn, mới chui vào phòng bếp vui vẻ bắt đầu nấu cơm. Từ đây, liên tiếp vài ngày, Minh Vi đều đi lên trấn trên bán rau.

Bán rau người khác thì là chuyện bình thường, nhưng dừng lại trên người Minh Vi thì thành tin tức lớn.

Minh Vi mới trở về từ trấn trên, liền thấy cửa nhà mình vây quanh một đám người.

“…”

Lý Xuân Hoa một gương mặt âm u, lấy băng ghế ngồi ngăn ở bên ngoài, thấy cô trở về liền bắt đầu bày ra tư thái của mẹ chồng, “Thất thần làm gì, còn không mau đi làm cơm!”

“Dạ” Minh Vi mộc mộc lên tiếng, buông thịt heo mua từ trên trấn xuống, đi rửa tay bắt đầu nấu cơm. Người đứng bên ngoài nghe được Lý Xuân Hoa nói vậy, không khỏi cười.

“Nhà đại Cường, nghe nói cô con dâu này nhà cổ quý hóa vô cùng, còn biết nấu cơm cơ đấy?”

“Khuôn mặt đó, đôi tay đó đều non mịn như vậy, vừa nhìn liền biết không giống như biết nấu cơm, cẩn thận đốt sạch bếp nhà bà đó!” Lý Xuân Hoa liếc liếc mắt nhìn mấy người tới hóng hớt, trong lòng phiền không thắng phiền.

Những người này đều là do Minh Vi dẫn tới, thật là cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt, Lý Xuân Hoa hừ lạnh, “Cưới con dâu về không biết nấu cơm làm sao được, nhà ta cũng chỉ có mình Trị Nhai, về sau cũng chỉ có thể dựa vào Minh Vi chăm nom chiếu cố mà thôi.”

Nói xong Lý Xuân Hoa liền chạy tới phòng bếp theo dõi, sợ Minh Vi đối nghịch với bà, làm mất mặt bà.