Chương 50

Lý Đại Bảo sao mà biết được phòng vệ chính đáng là gì chứ, Minh Vi mồm miệng lanh lợi khiến ông ta không biết phản bác lại như thế nào, dù sao ông ta nghe vợ mình nói, con bé này bày quán hàng ăn sáng trước cửa trạm y tế kiếm được không ít tiền, hiện tại thừa cơ hội này đòi một khoản, tiền rượu một năm cũng có rồi!

Lập tức Lý Đại Bảo vung tay lên, hùng hổ dọa người: “Ông đây mặc kệ, hôm nay nếu như mày không bồi thường tiền thuốc men cho vợ ông, ông đây sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Mày đánh bị thương vợ của ông, ngày mai khẳng định sẽ không thể bày quán bán hàng được, cho nên ngoại trừ tiền thuốc men, thì cũng phải đền bù tổn thất nữa!”’ “Vậy ông nói thử, tôi muốn bồi thường bao nhiêu tiền.” Minh Vi nhìn bộ dáng kẻ xướng người họa của hai vợ chồng nhà này, tức tới mức bật cười, gặp người không biết xấu hổ, cũng chưa thấy ai không biết xấu hổ tới như vậy.

Lý Đại Bảo hai mắt xoay tròn lén lút, Mã Nguyệt Quế cũng đột nhiên cảm thấy bụng dường như không còn đau nữa, lập tức nói: “Ít nhất cũng phải bồi thường 100 tệ!”

“Đúng! 100 tệ!” Lý Đại Bảo cả người rung động.

Một trăm tệ, nếu chỉ tính mỗi tiền rượu, như vậy có thể uổng được 2,3 năm liền!

“Hai người sao không đi cướp luôn đi? Đi đi đi, chúng ta tới Cục Công An.” Nói xong Minh Vi liền bước tới kéo lấy tay của Mã Nguyệt Quế, cố ý trêu chọc: “Chúng ta đi tìm đồng chí công an hỏi thử một chút, cướp bóc rốt cuộc là tội danh gì!”

“Hây hây hây, cô làm gì thế! Nói chuyện bình thường đừng động tay động chân thế!” Mã Nguyệt Quế thấy Minh Vi muốn kéo mình, mau chóng né tránh, hai tay ôm bụng trốn ra phía sau Lý Đại Bảo. “Được, vậy tôi đây phải nói chuyện rõ ràng! Mã Nguyệt Quế, vừa mới là bà muốn đánh tôi, kết quả tôi phòng vệ chính đáng đánh bà, đúng không? Nếu hai vợ chồng ông bà một hai phải bắt tôi bồi thường, vậy chúng ta chỉ có thể đi tới Cục Công An một chuyến. Nếu như truy cứu tới cùng, xem xem công an sẽ phán ai có lý! Tôi chỉ ra đây để chuyển nhượng quầy hàng, bà lại cố tình như chó điên xông tới cắn tôi, là khinh tôi không biết giận?”

Minh Vi con ngươi trong veo nhìn chằm chằm Mã Nguyệt Quế, ánh mắt sắc bén khiến người khác nổi cả da gà khắp người, Mã Nguyệt Quế cảm thấy bụng càng đau thêm.

Cái con bé chết tiệt này, sao lại giống như quỷ, khiến người khác cảm thấy sợ hãi như vậy chứ?

Nhưng cái này cũng không thể trách Minh Vi, từ lúc Hạ Tri Nhai xảy ra chuyện, hiện tại cô chỉ nghĩ làm sao để chuẩn bị tốt tiền thuốc men, giúp Hạ Tri Nhai có hy vọng trở về từ quỷ môn quan! Cho nên Mã Nguyệt Quế dám tới gây chuyện với cô, liền chờ bị đánh đi!

Minh Vi cảnh cáo thêm lần nữa với hai vợ chồng Mã Nguyệt Quế: “Muốn lấy tiền từ chỗ tôi? Không có cửa đâu! Nếu như lại đến gây sự, đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!”

Lý Đại Bảo muốn động, nhưng lại kiêng kị Cục Công An.



Bọn họ bên này gây ra tiếng động lớn, trước cửa Cục Công An đã có mấy người thò đầu ra ngoài xem xét tình huống.

Kỳ thật bản thân Lý Đại Bảo, tay cũng không sạch sẽ, cũng không muốn trêu chọc công an, nhưng không lấy được tiền ông ta lại không cam lòng, lập tức uy hϊếp nói: “Mày chờ đó cho ông, một trăm tệ này mày không muốn bồi thường cũng phải bồi thường!”

“Rửa mắt mong chờ.” Minh Vi nhàn nhạt khıêυ khí©h, liếc mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, nhìn hai vợ chồng khập khiễng trở lại quầy hàng nhà mình, lúc này mới nói tiếp: “Lần chuyển nhượng quầy hàng ăn sáng này, bảo đảm sẽ dạy cách làm sủi cảo hấp, sủi cảo nấy, cháo rau, và trứng luộc nước trà, đảm bảo dạy tới khi biết làm mới thôi!”

Lời này vừa mới dứt, mọi người nghe xong đều có chút động lòng.

Trong đó có cặp vợ chồng bày quán bán đồ chơi đi tới, tò mò hỏi: “Minh Vi này, quán hàng ăn sáng này của cô nếu như muốn chuyển nhượng, vậy cô muốn bao nhiêu tiền a?”

“Một giá thôi 700 tệ!” Minh Vi nói.

Mức giá này trực tiếp trấn trụ hết mọi người.

Đặc biệt là cặp vợ chồng kia.

“700 tệ? Giá này, cao vậy sao?”

Minh Vi lại biết giá cô đưa ra rất là hợp lý, nếu không phải Hạ Tri Nhai đang cần tiền gấp, cô như thế nào có thể chuyển nhượng lại quầy hàng này cơ chứ, ngay sau đó cô cũng không nói nhiều, trực tiếp báo ra thành quả kinh doanh mấy ngày nay của cô.

“Anh với chị dâu đây, hai người cũng là bày quán ở cạnh trạm y tế, mỗi ngày chúng ta đều gặp mặt. Mọi người cũng thấy được công việc buôn bán bên quầy hàng của em, ngày nào đều không phải là hai giờ đã bán xong. Như vậy em cũng nói cho anh chị, quầy hàng này của em mỗi ngày chỉ bán hai tiếng đồng hồ, trừ đi tiền vốn, mỗi ngày đều kiếm lời hơn 20 tệ. Nếu như hai vợ chồng anh chị bày quán cả sáng trưa chiều, mỗi ngày ba bữa, vậy thực sự chỉ kiếm lời có 20 tệ thôi sao?”