Mã Nguyệt Quế nghẹn họng, không nói, ngồi xuống cái ghế nhỏ Minh Vi bày ra ở bên cạnh, chờ tới khi sủi cảo vừa được vớt lên, liền như chó dữ cướp mồi ăn lấy ăn để. Liên tục ăn xong năm cái, còn cảm thấy dư vị chưa dứt, bởi vì sủi cảo Minh Vi làm thực sự ăn rất ngon. Nhưng miếng sủi cảo cuối cùng, bà như thế nào cũng không hạ miệng được, chỉ có thể cắn nhỏ từng miếng tinh tế, ăn xong lớp da sủi cảo, kẹp viên thịt bên trong cẩn thận cân nhắc.
Quả thật cho rất nhiều thịt! Minh Vi thật là cái đồ phá của, nếu mà là con dâu bà, không đánh chết không thể!
Mã Nguyệt Quế nghĩ như thế, nhưng bảo bà làm sủi cảo để buôn bán mà cho nhiều thịt như vậy, đó là tuyệt đối không thể.
Minh Vi nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Mã Nguyệt Quế, cười lạnh trong lòng, muốn trộm cách làm tới điên rồi, một cái sủi cảo liếʍ đi liếʍ lại, cũng không nếm ra được gia vị gì đâu nha!
Cô còn đang suy nghĩ, phía sau chợt có một giọng nói nhiệt tình truyền tới.
Minh Vi ngẩng đầu vừa thấy, lập tức cười, thế nhưng là người quen!
Minh Vi nhiệt tình chào hỏi: “Chú Hàn?”
Chú đây chính là người đã mua hết chỗ sủi cảo hấp khi Minh Vi mới vừa bày quán bán hàng.
Tên gọi Hàn Văn Trung, có hộ khẩu ở huyện thành, làm công nhân nhà xưởng trong huyện.
Lúc sau Minh Vi bày quán mấy lần, ông đều tới ủng hộ, qua lại thường xuyên cũng thành thân quen.
“Là ta là ta! Cháu gái, hôm nay cháu mang bao nhiêu sủi cảo? Cháu trai chú hôm nay xuất viện, sợ là về sau không được ăn sủi cảo của cháu nữa! Cho nên muốn tranh thủ hiện tại chưa xuất viện, chạy tới mua thêm hai phần, gọi là có lộc ăn.” Hàn Văn Trung nói.
Minh Vi xoa mồ hôi trên đầu bởi vì dọn bàn ghế bếp lò, nhếch miệng cười tươi, “Cháu bày quán trước cửa trạm y tế, ước gì cả đời đều không thấy cả nhà chú Hà ở trạm y tế đâu, liền hy vọng mọi người không bệnh không tai, không ăn được cũng không sao!”
Cô nói chuyện chân thành, cũng đều là những lời nói tốt lành, Hàn Văn Trung càng thêm vui mừng, lập tức móc tiền: “Cho chú ba phần sủi cảo hấp, còn có cái gì ăn nữa không, cũng giống vậy cho chú 2 phần.”
Lại là đơn hàng lớn!
Minh Vi gật gật đầu, lấy cái bát sạch, múc một bát cháo rau từ nồi giữ ấm đưa cho Hàn Văn Trung, “Chú Hàn, trước chú đừng mua vội, phần này coi như cháu tặng cho chú ăn thử, nếu chú thấy ngon thì mới mua của cháu cũng không muộn. Hôm nay vẫn theo lẽ thường muốn sủi cảo hấp phải không chú? Có sủi cảo nấu, chú có muốn một phần không?”
Hàn Văn Trung cũng không khách khí, ngồi xuống ghế bắt đầu uống cháo, còn đừng nói, cháo rau tuy không có thịt, nhưng hương vị cũng không tệ lắm. Lại nghe thấy Minh Vi nói hôm nay có thêm sủi cảo nấu, liền nghĩ tới để cho cháu trai và bà nhà mình tới bệnh viện chăm cháu đều được ăn nóng một chút, liền gật đầu, “Sủi cảo nấu cũng gói cho chú hai phần đi, gom đủ một tệ, cháo nay thì trước tiên chưa lấy, đợi muộn một chút, làm xong xuôi thủ tục xuất viện, nếu như vẫn còn thì lại mua mang về nhà.”
“Được chú!” Minh Vi nhanh chân nhanh tay nấu sủi cảo, vừa lúc Lý Xuân Hoa cũng buộc chặt trâu và xe kéo xong trở về.
Nhìn thấy Minh Vi đang bận rộn, cũng bán tín bán nghi tiến lên hỗ trợ đóng gói hấp sủi cảo.
Bà chưa từng thấy công việc kinh doanh của Minh Vi tốt như nào, thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, không khỏi có chút hoảng loạn.
Chắc không phải là bày quán trước cửa trạm y tế, phạm phải cái gì đắc tội với mọi người đó chứ?
Nhưng cho dù biết việc buôn bán của Minh Vi rất tốt, ai dám tới trêu chọc cô chứ? Đám người bán hàng rong nhưng chưa quên bộ dáng liều mạng đối phó với đám người gây rối của Minh Vi khoảng thời gian trước đâu.
Minh Vi không sợ chết không sợ bị thương, nhưng những người tới gây rối thì sợ chứ, thường xuyên qua lại, Minh Vi liền có thêm cái danh hiệu “Liều mạng sủi cảo nương” ở trước cửa trạm y tế, cơ hồ có thể nói không ai dám chọc.
Đóng gói xong phần sủi cảo của Hàn Văn Trung, Minh Vi cười nói: “Chú Hàn, chú cầm cần thận đi nhé, không chừng đến lúc đó cháu tới bày quán trước cổng trường học, chú đưa đón cháu trai đi học, cũng đừng quên tới ủng hộ việc buôn bán của cháu đó nhé, hắc hắc……”
“Bày quán ở phụ cận trường học? Được được được, chú tuyệt đối sẽ không quên!” Hàn Văn Trung nghĩ đến về sau không chừng có thể lại được ăn sủi cảo ngon như vậy, tâm tư linh mẫn hơn hẳn.
Ông làm công ở trong xưởng, hiện tại cũng coi như cầm tiền lương cao, cũng không thiếu mấy đồng tiền ăn sủi cảo.
Chờ sau khi Hàn Văn Trung đi rồi, Lý Xuân Hoa mới thò qua đầu tới, hỏi: “Hôm nay không lỗ vốn đó chứ?”